Thảm Sát Đồng Tâm : Hệ quả của Kinh Tế Thị Trường Theo Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa –
Chủ nghĩa cộng sản cấm không cho công dân được quyền sở hữu đất đai và dùng mỹ từ “đất đai thuộc quyền sở hữu của toàn dân” để mà mắt nguời dân.
Chủ nghĩa cộng sản chủ trương vô sản, muốn xây dựng một xã hội không tưởng mà họ gọi là thiên đàng địa giới (nhà văn Dương Thu Hương gọi là thiên đường mù). Họ muốn thay Thượng Đế để cấu trúc lại con người, tiêu diệt bản năng sinh tồn cá nhân (sở hữu và dành dụm). Họ cho người dân ăn bánh vẽ về thiên đàng địa giới mà trong đó nguời dân làm theo khả năng nhưng được hưởng thụ theo nhu cầu (các tận sở năng các thủ sở nhu).
Chủ nghĩa cộng sản lập ra để chống lại cái mà họ gọi là chủ nghĩa tư bản, nhất là trong giai đoạn đầu của Thời Đại Kỹ Nghệ (Industrial Age). Nhưng tư bản không phải là một chủ nghĩa mà là một đặc tính hay một phần của bản chất con người, nó chỉ có thể được uốn nắn (regulate), kiểm soát, điều tiết (controlled development) trong sự phát triển của con người, bởi vì con người sống trong thế giới vật chất, bản năng sinh tồn buộc họ lệ thuộc vào cơm ăn, áo mặc, nhà cửa để ở, cũng như sự để phòng cho những hoàn cảnh bất trắc về sau, tức tư hữu, tiết kiệm và đầu tư.
Vì tư bản không phải là một chủ nghĩa mà là bản chất con người cho nên nó không thể bị tiêu diệt, tiêu diệt tư bản là tiêu diệt con người. Trái lại, chủ nghĩa cộng sản vì đi ngược lại bản năng sinh tồn của con người nên bị sụp đổ.
Ở Trung Quốc và Việt Nam, thay vì bị sụp đổ như Liên Xô, nó biến thể thành “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa và có gene quân chủ chuyên chế.
Điều này có nghĩa là Đảng CS mở cửa ra cho tư bản thế giới tràn vào, tức đôla ào ạt đi vào Việt Nam (kinh tế thị trường), không vô sản nữa, NHƯNG không muốn những thứ này đi vào tay dân vì dân sẽ mạnh lên đe dọa ngược lại uy quyền của Đảng CS, nên họ muốn những dòng tư bản này phải là của họ, sở hữu bởi những người trong gia đình họ, có cái đuôi “theo định hướng xã hội chủ nghĩa” là để thủ lợi trên các dòng tư bản này, tức thu tóm tài sản quốc gia vào trong tay một thiểu số nguời, vận hành bởi các nhóm lợi ích làm bình phong cho các phe phái trong Đảng.
Do quyền lực chính trị vẫn tập trung vào trong tay một đảng độc tài duy nhất, mà chính yếu là khoảng 200 nguời trong Ban Chấp Hành Trung Ương và Bộ Chính Trị, nên tài sản quốc gia chinh yếu nằm trong tay khoảng 500 nguời trong gia đình hay thân nhân của các ủy viên trung ương, như Vingroup, VietJet, Viettel…
Nếu Liên Xô không sụp đổ thì thế giới CS vẫn còn là một thế giới đóng kín, không cho tư bản vào, chế độ kinh tế tập trung và bao cấp vẫn còn duy tri, nên việc “đất đai là sở hữu của toàn dân” tuy bất công nhưng chưa khẩn thiết vì đất chưa là vàng, đôla chưa vào, lòng tham tuy ai cũng có nhưng chưa được khơi động. Bây giờ, đôla ồ ạt chảy vào, bản năng sở hữu của các cán bộ lãnh đạo được bùng phát nhưng không có cái thắng nào để kềm chế lại.
Câu nói của sử gia Lord Acton “Quyền lực có khuynh huớng đưa tới nhũng lạm. Quyền lực tuyệt đối đi đến nhũng lạm tuyệt đối”. Thực tế đâu đâu cũng đều như vậy, cho nên đó là lý do các quốc gia theo dân chủ pháp trị phân chia quyền lực ra thành các định chế khác nhau để các định chế này kiểm soát và thăng bằng lẫn nhau.
Thảm sát Đồng Tâm là hệ quả hiển nhiên của “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” khi lý tưởng Đảng đã không còn gì, chỉ còn quyền lực và quyền lợi của một chế độ tư bản hoang dã và thiểu số quả đầu (oligarchy) nhưng sặc mùi đạo tặc cướp bóc (kleptocracy).
Nhà phân tích chính trị Phạm Ngọc Hưng trên Facebook hôm 12/1 có một nhận xét rất xác đáng:
(trích)
“Mặc dù đều là những vụ cướp đất nhân danh dân tộc, nhưng xét về khía cạnh chính trị, Đồng Tâm rất khác với Lộc Hưng, Thủ Thiêm hay Dương Nội.
“Mặc dù đều là những vụ cướp đất nhân danh dân tộc, nhưng xét về khía cạnh chính trị, Đồng Tâm rất khác với Lộc Hưng, Thủ Thiêm hay Dương Nội.
Bởi vì Đồng Tâm là một xã anh hùng cách mạng điển hình ở miền Bắc, nơi cung cấp xương máu vật lực cho những cuộc chiến tranh mà thành tích được đảng lấy làm chính danh cai trị.
Bởi vì cá nhân cụ Kình là một đảng viên trung kiên điển hình cho lớp đảng viên già; còn gia đình cụ, ngay cách đặt tên con, Công và Chức, cũng đủ thấy ý nguyện gửi gắm cuộc đời cho đảng.
Những người xuất thân như cụ Kình, gia đình cụ và người làng Đồng Tâm đang là quan chức về hưu, đang là quân nhân, đang là công chức khắp các bộ ngành Hà Nội và chính quyền cả nước.
Họ là những người nhất nhất nghe lời VTV và báo Nhân Dân, và hễ có xung đột liên quan đến chính quyền, thì ngay tức khắc cãi là chính quyền không sai, hoặc có sai cũng chỉ do người thừa hành.
Nhiều lãnh đạo xã Đồng Tâm ‘thoát tội’ xẻ thịt đất công – VNExpress 9/8/2017 internet image
Họ là thành luỹ ủng hộ của chế độ.
Thế nên cách mà chính quyền sử dụng bạo lực để trấn áp Đồng Tâm rồi phỉ nhổ và tước đoạt danh dự của họ không khác gì sư tử tự cắn vào chân, rắn tự ăn thịt đuôi mình.
Ổ hoại tử chính trị bắt đầu từ đó.”
(hết trích)
(hết trích)
Các chế độ chỉ có duy nhất một đảng nắm quyền liên tục, trên thế giới này chưa có đảng nào thọ đến một thế kỷ, và quy luật chung là càng già càng thối nát, càng gia tộc hoá chính quyền, càng hút máu nhân dân. Lịch sử đông tây kim cổ cho thấy nó phải bị sụp đổ trên chính cái chân không chịu nỗi cái thân mập hạm của nó. Con ông Lê Duẫn (Lê Kiên Thành) đã tiên đoán điều này (http://bit.ly/2nkhvgZ) và mới đây ông Trần Quốc Vượng, nguời đang muốn thay ông Nguyễn Phú Trọng cũng than hôm 25/12/19 rằng “cơ đồ ta xây dựng 75 năm nay sụp đổ hay không cũng do mình thôi, chẳng phải do kẻ thù đâu” (http://bit.ly/2Nve5VG).
Cán bộ ‘đạo diễn’ sai phạm đất ở Đồng Tâm bị phạt hơn 6 năm tù VNExpress 9/8/2017 image
Khi con rắn ăn thịt cái đuôi của nó, khi Đảng CSVN thảm sát các chiến sĩ nền móng của chế độ thì đó là gì? nếu không phải là bắt đầu cho một sự khởi nghĩa của toàn dân?
Lê Minh Nguyên
15/1/20
15/1/20
0 comments