Hải Ngoại Ngày Nay


LIÊN KẾT HẢI NGOẠI YỂM TRỢ QUỐC NỘI ĐẤU TRANH

GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI VIỆT CỘNG

GIẢi TRỪ HIỂM HỌA XÂM LĂNG TRUNG CỘNG

Từ đồng chí đến “đồng chí”

Saturday, March 30, 2019 // ,
Kông Kông
30-3-2019
Bài hát Tình Đồng Chí trong thời kháng chiến, nhạc và lời đều mộc mạc, chân tình. Rất gần gũi với người nghe, đặc biệt với người đang dấn thân vào cuộc chiến. Ví dụ “áo anh rách vai, quần tôi có hai mảnh vá…”! Ngày đó họ nghèo vì bị “thực dân, phong kiến bóc lột”. Chính vì bị “bóc lột” nên họ là đồng chí. Xương máu họ hy sinh để “xã hội được công bằng, không còn cảnh người bóc lột người”. 
Kết quả đẫm máu, xương họ thành núi, máu họ thành sông và sau 44 năm đảng thống lĩnh đất nước bây giờ xã hội lại bị phân cực dữ dội hơn trước! Họ bị giai cấp cán bộ đảng viên Tư bản Đỏ kết hợp với Tư bản Hoang dã nước ngoài bóc lột và cướp đoạt tài sản theo Hiến pháp: “Đất đai là sở hữu của toàn dân nhưng do nhà nước quản lý”! Vì thế đất đai, ruộng vườn của họ có từ bao đời ông bà để lại bỗng trở thành tài sản của “đồng chí”!
Ngày trước đồng chí vì nghèo, bây giờ “đồng chí” (là đảng viên cùng mục đích) làm giàu. Lương chính thức dù có tích cóp cả đời cũng không thể mua được một căn nhà nên “đồng chí” làm giàu bằng mọi cách. Làm giàu bằng tham nhũng. Làm giàu trên lưng con cháu của đồng chí Cách mạng công nông ngày trước. Tước đoạt tài sản của thành phần công nông hiện tại. Nhưng cách làm giàu tinh vi, hợp pháp, kín kẽ và là chủ trương của đảng, lại vừa rửa được tiền tham nhũng, vừa thu được lợi nhuận kếch xù, đó là Kinh doanh Tín ngưỡng.
Lenin dạy “Đảng phải thông qua tôn giáo để tập hợp quần chúng”! Cộng sản hiện tại đã tách rời công nông nhưng cần “kết hợp quần chúng”. Vì đảng không thể đứng trơ trọi một mình mà cần phải có một lực lượng vững chắc để dựa vào đó tồn tại. Vì thế đảng cổ vũ Tín ngưỡng. Còn các Tôn giáo chân chính Phật, Thiên Chúa, Hòa Hảo, Cao Đài thì khó thể xâm nhập và hơn thế nữa, vì đảng vô thần từng gieo nợ máu trực tiếp với giáo chủ, với hàng giáo sĩ uyên thâm của họ.
Đảng coi như đánh thành công Phật giáo Việt Nam Thống Nhất nên cấp đất bạt ngàn cho Phật giáo quốc doanh để xây nhiều cơ sở, đúc nhiều tượng thật hoành tráng, lãnh đạo cao cấp cũng thường xuyên “lễ bái”, “làm công đức” để thu hút đám đông, tạo vỏ bọc “tôn giáo phát triển”, có các đảng viên cạo trọc đầu lãnh đạo.
“Mái chùa che giữ hồn dân tộc” không còn nữa. Hình ảnh Đi Chùa Hương trong thơ Nguyễn Nhược Pháp không còn nữa. Vừa bước vào sân chùa tĩnh lặng, nhìn lá lăn tăn thoang thoảng mùi trầm hương, cái tâm Phật đã trỗi dậy, thoát tục, không còn nữa. Cảnh u tịch nhà chùa, nhà thờ không còn nữa.
Đảng cố gắng tiêu diệt Tôn giáo một cách tinh vi để khai thác Tín ngưỡng. Vì hàng giáo phẩm của Tôn giáo không những đòi hỏi kiến thức uyên thâm mà đạo đức phải mẫu mực để răn dạy, làm gương cho tín đồ. Còn Tín ngưỡng lại nhắm vào số đông, khai thác sự thiếu hiểu biết để họ trở thành cuồng tín, mê muội.
Hãy nhìn cảnh hàng ngàn người phải đóng đủ số tiền ấn định để có được một tờ giấy in sẵn đội trên đầu, đứng tràn xuống cả mặt đường ở chùa Phúc Khánh, để ông Thích Thanh Quyết “cúng sao giải hạn”.
Hãy nhìn cảnh hàng ngàn người lũ lượt đến chùa Ba Vàng kính cẩn chờ vong báo số tiền phải đóng, để ông Thích Trúc Thái Minh “thỉnh vong báo oán” cúng “oan gia trái chủ”. Hãy nhìn tượng ông Hồ Chí Minh ngồi ở vị thế Bồ Tát trong các chùa được lễ bái…!
Còn các lễ hội mang tính Nhân văn trong văn hóa dân tộc hàng năm đã biến thành nơi quy tụ của hàng chục ngàn người sẵn sàng tranh giành, chen lấn, bất chấp mọi nghi lễ chỉ để Cướp. Cướp “ấn” là một ví dụ. Những lễ hội thiêng liêng đã trở thành như thế là do Tín ngưỡng của đảng!
Do đó việc nổ lớn trong nội bộ Phật giáo quốc doanh vừa xảy ra giữa ông Lương Công Quyết, tốt nghiệp Tiến sĩ Phật học tại Trung Quốc, Đại biểu Quốc Hội, “bí danh” là Thích Thanh Quyết, chủ trương “cúng sao giải hạn” với ông Vũ Minh Hiếu, cựu giảng viên trường Đại học, “bí danh” là Thích Trúc Thái Minh, chủ trương “thỉnh vong báo oán”, cúng “oan gia trái chủ” là Tất Yếu.
Tất yếu vì chủ nghĩa cộng sản đi ngược lại sự phát triển tự nhiên của nhân sinh do đó mâu thuẫn nội tại ngày càng phát sinh mà vô phương giải quyết. Chính vì sự mâu thuẫn đó các lãnh đạo cộng sản nói một đàng, làm một nẻo, đưa đến sự sụp đổ hàng loạt.
Từ đồng chí của một lý thuyết không tưởng, tất nhiên phải đi đến “đồng chí” thỏa mãn tối đa bản năng!
Vấn đề là nhóm nào đứng sau lưng ông Thích Thanh Quyết để ra đòn với nhóm đứng sau lưng ông Thích Trúc Thái Minh? Khi báo chí nhà nước đang ồ ạt tấn công ông “thỉnh vong báo oán”, cúng “oan gia trái chủ” và quyết định rất nhanh của Phật giáo quốc doanh trừng phạt ông Thích Trúc Thái Minh phải chịu để ông Đại biểu Quốc Hội “cúng sao giải hạn” “giáo giới” thì có thể hiểu là nhóm của ông Thích Thanh Quyết đang ở thế thượng phong.
Cho dù cố gắng giải quyết nhanh gọn vấn đề đã xảy ra công khai nhiều năm nhưng chỉ có thời gian mới biết là đảng đang toan tính những gì và tại sao phải tay lúc nầy.

https://baotiengdan.com/2019/03/30/tu-dong-chi-den-dong-chi/

Thành tích và tội phạm

30-3-2019
Lại thêm một nạn nhân nữa của nền giáo dục mục ruỗng và thối nát này. Tôi thực sự không biết cần thêm bao nhiêu tấn bi kịch nữa thì ngành giáo dục mới chịu làm giáo dục.
H.Y là nữ sinh lớp 9A Trường THCS Phù Ủng, huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên. Ngày 22-3, em bị 5 nữ sinh cùng lớp đánh hội đồng một cách dã man ngay tại lớp học.
Nhưng, đáng sợ hơn cả những cú đấm, những cái tát là hành động lột truồng nạn nhân. Thứ duy nhất chúng để lại trên người H.Y là một mảnh quần lót. Đây là thủ đoạn vừa sỉ nhục nạn nhân, vừa vô hiệu hoá hành động phản kháng, khiến nạn nhân chỉ có thể ngồi co cúm hứng chịu trận đòn.
Sự việc nghiêm trọng đến mức H.Y rơi vào tình trạng hoảng loạn tinh thần, phải nhập viện.
Và, nghiêm trọng hơn, đây không phải lần đầu H.Y bị hành hạ ngay tại lớp học của mình. Trong khi đó, nạn nhân là một nữ sinh nhút nhát, chậm chạp, có thể xếp vào nhóm yếu thế.
Tất cả diễn biến của vụ việc này cho thấy, từ thầy cô cho đến lũ trẻ đánh bạn đều dư thừa biểu hiện vô giáo dục dù họ đang ở môi trường giáo dục.
Thay vì bảo vệ nạn nhân, đề nghị nhà trường, cơ quan chức năng xử lý nhóm học sinh côn đồ, yêu cầu cha mẹ học sinh cùng nhà trường dạy bảo lại con cháu mình, thì giáo viên chủ nhiệm lại yêu cầu học sinh xoá clip và giấu nhẹm thông tin.
Hành động của giáo viên không thể lý giải bằng bất kỳ điều gì khác ngoài mục đích bao che cho cái xấu, cái ác, thờ ơ với những đau đớn, tổn thương của một học sinh yếu thế, để giữ gìn thành tích cho mình.
Hàng loạt vụ việc xảy ra thời gian qua cho thấy, bệnh thành tích đã ăn vào máu một bộ phận không nhỏ những người đang tồn tại trong ngành giáo dục, sống bám núi ngân sách mà ngành này được vung tay tiêu xài mỗi năm.
Bệnh thành tích, đúng hơn là bệnh thành tích ảo đã vô cảm hoá, đã tội phạm hoá con người.
Không thể trách lũ trẻ đánh bạn một cách dã man khi chính thầy cô dạy dỗ chúng cũng vô giáo dục, vô lương tâm, cũng coi thường những giá trị sống căn bản và đặc biệt, cũng vô pháp luật.
Lỗi là ở người lớn. Lỗi ở cha mẹ đã không dạy con làm người biết thương yêu đồng loại. Lỗi ở thầy cô đã truyền đi thông điệp về sự bất chấp mọi thứ chỉ để đạt được thành tích cho mình. Lỗi ở Bộ Giáo dục và Đào tạo đã gần như bất lực trước sự be bét, mục ruỗng và thối nát của ngành giáo dục.
Nền giáo dục của những bệnh thành tích ảo; nền giáo dục của những thầy cô dối trên lừa dưới, thờ ơ vô cảm; nền giáo dục của đòn roi, bạo lực; nền giáo dục của những kẻ vô nhân, vô luân núp bóng thầy cô; nền giáo dục với liên tiếp những vụ lạm dụng tình dục, gian lận thi cử, ngược đãi học trò, làm nhục con người… là một nền giáo dục không còn hi vọng, là một nền giáo dục không có tương lai. Đó là một nền giáo dục của một hệ thống lỗi.
Dù chẳng có tí niềm tin nào, nhưng tôi vẫn kiên trì đòi hỏi Bộ Giáo dục và Đào tạo phải thực hiện trách nhiệm của mình. Bộ này cần ngay lập tức chấm dứt những thi đua phong trào, đánh giá thành tích một cách hình thức, chấm dứt tình trạng giáo viên mất cả nhân tính chỉ vì đua tranh thành tích ảo. Tôi đòi hỏi lãnh đạo Bộ Giáo dục phải làm việc đó với tư cách là một phụ huynh, một công dân đóng thuế nuôi các người hàng ngày.
Tôi cho rằng, Quốc hội cần phải xem xét sửa ngay Luật Giáo dục. Cần phải luật hoá những điều khoản ràng buộc trách nhiệm của thầy cô trong việc để xảy ra và xử lý những vụ bạo lực học đường; lạm dụng tình dục; ngược đãi trẻ em; làm nhục, hạ thấp danh dự và nhân phẩm học trò. Quốc hội cũng cần xem xét luật hoá những quy định đặc biệt để bảo vệ những học sinh yếu thế, những học sinh chậm chạp, không có khả năng tự vệ.
Sửa Luật Giáo dục là việc mà Quốc hội cần làm ngay. Bởi vì, nếu chậm trễ, chẳng bao lâu nữa, ngành giáo dục sẽ làm mục nát cả đất nước này.

Vụ Nguyễn Quang Hồng Nhân bị Đức trục xuất đã làm nhiều người Việt hoang mang và phẫn nộ

Hiếu Bá Linh, Tổng hợp
30-3-2019
Ảnh minh họa bài viết “Điều kỳ lạ chỉ có ở nước Đức nhỏ nhen”, đăng trên trang Quyền Được Biết

Trước sự kiện ông Nguyễn Quang Hồng Nhân và vợ của ông bất ngờ bị Đức trục xuất về Việt Nam vào ngày 26/03/2019, nhiều người đã không tránh khỏi nỗi thất vọng về nước Đức. Chẳng hạn như tác giả Dương Hoài Linh viết bài “Điều kỳ lạ chỉ có ở nước Đức nhỏ nhen“ với lời lẽ giận dữ lên án nặng nề: “Hành động trả một công dân Việt từng chịu đựng 20 năm tù dưới chế độ CS vào tay chúng không khác gì hành động trục xuất người chống phát xít vào tay Hitler. Đó không phải là hành động của một nhà nước pháp quyền. Đó là hành động của một chính phủ vô nhân” và kèm theo ảnh minh họa trên.
Cơn giận dữ làm cho tác giả Dương Hoài Linh quên mất nước Đức là nước duy nhất trên thế giới đã đưa Quyền tỵ nạn vào trong Hiến pháp Đức, tức là quyền tỵ nạn (dành cho người nước ngoài) được hiến định. Nước Đức cách đây không lâu đã mở cửa biên giới cho cả triệu người Syria vào tị nạn và hiện nay nước Đức đang cưu mang gần 200.000 ngàn người Việt Nam (theo thống kê chính thức).
Thiết nghĩ, trên trái đất này không có cái gì là hoàn hảo 100% cả, bất cứ luật lệ nào cũng có kẽ hở đôi khi bị lạm dụng, và ngược lại cũng có những thiếu sót làm cho thỉnh thoảng cũng có người đáng được hưởng bị rơi ra ngoài, chứ nó không phải là vấn đề mang tính hệ thống.
Một tác giả khác, blogger Nguyễn Ngọc Già chắc hẳn đã băn khoăn tự hỏi, tại sao nước Đức có thể trục xuất ông Nguyễn Quang Hồng Nhân về lại cái quốc gia mà nơi đó ông đã bị kết án 20 năm tù với cáo buộc “hoạt động tuyên truyền chống phá nhà nước”. Cũng với cáo buộc này mà chính bản thân blogger Nguyễn Ngọc Già là nạn nhân, ông bị kết án 3 năm tù giam và 3 năm quản chế hồi cuối tháng 3 năm 2016.
Có lẽ với nỗi thất vọng đó và trong một tâm trạng hoang mang, blogger Nguyễn Ngọc Già đã viết bài và đồng thời cũng là tìm cách lý giải, tìm câu trả lời cho chính mình “Tại sao ông Nguyễn Quang Hồng Nhân bị trục xuất khỏi nước Đức?“, đăng trên trang web của đài RFA Việt ngữ ngày 28/03/2019.
Năm 2015 khi người con gái là cô Nguyễn Quang Hồng Ân đi dự thi Piano ở Áo và Đức, do cô bé Hồng Ân dưới 18 tuổi, nên phải có cha mẹ tháp tùng. Nhân dịp nầy, ông Nguyễn Quang Hồng Nhân cùng vợ và con gái xin tị nạn chính trị ở Đức và đơn xin tỵ nạn được nộp vào ngày 21/08/2015 tại bang Bayern miền Nam Đức, một bang “khét tiếng” là có chính sách xét tị nạn khó khăn nhất và trục xuất người tị nạn nhanh chóng nhất trên toàn Liên bang Đức.
Blogger Nguyễn Ngọc Già nghĩ rằng đơn xin tỵ nạn này bị Đức từ chối, bác bỏ là bởi vì “lúc bấy giờ Đức cho là nhà cầm quyền VN không có vấn đề nhân quyền bị vi phạm tại VN”. Không chỉ Nguyễn Ngọc Già mà nhiều người khác cũng tin như thế.
Vậy chúng ta thử tìm hiểu có phải đúng là “lúc bấy giờ (năm 2015) Đức cho là nhà cầm quyền VN không có vấn đề nhân quyền bị vi phạm tại VN”?
Ngày 16.12.2015 ông Christoph Strässer, Đặc ủy nhân quyền và viện trợ nhân đạo của Chính phủ Liên bang Đức đã ra tuyên bố như sau: “Tôi bàng hoàng khi biết tin ông luật sư Nguyễn Văn Đài, một người bảo vệ nhân quyền và một blogger, đã bị bắt giữ hôm nay tại Việt Nam. … Tôi yêu cầu các cơ quan chính quyền Việt Nam từ bỏ những buộc tội đối với ông Nguyễn Văn Đài và trao trả tự do cho ông ấy ngay lập tức.
Việt Nam theo đuổi quá trình cải cách trên nhiều phương diện. Đồng thời tại Việt Nam vẫn còn nhiều người bị giam giữ trong tù, vì họ biểu đạt chính kiến của mình và phê phán chính phủ hoặc phê phán Đảng Cộng sản. Tôi kêu gọi các cơ quan chính quyền Việt Nam cũng phải trao trả tự do ngay cho những người này và hoàn toàn từ bỏ việc áp dụng những quy định hình sự hạn chế quyền tự do chính kiến và tự do biểu tình.”
Trước đó ông Christoph Strässer cũng đã đi thăm Việt Nam từ 3/6 đến 9/6/2015. “Một phần không thể thiếu trong mối quan hệ của chúng tôi cũng là những vấn đề trong lãnh vực nhân quyền, nơi quan điểm của hai bên trên nhiều khía cạnh vẫn còn cách xa nhau”,  ông Christoph Strässer tuyên bố khi bắt đầu chuyến viếng thăm Việt Nam.
Ông Strässer cho biết buổi gặp gỡ với bộ công an đã diễn ra trong bầu không khí thảo luận sôi nổi, nhiều dị biệt, khi ông nêu ra 23 trường hợp bắt giam tùy tiện cũng như việc blogger Anh Chí bị hành hung.
Ông Strässer đã tiếp xúc với Nguyễn Ngọc Như Quỳnh tức blogger Mẹ Nấm (thành viên Mạng Lưới Blogger Việt Nam) một ngày sau khi gia đình blogger Phạm Thanh Nghiên và các thành viên MLBVN bị hành hung tại Hải Phòng.
Cũng tại Hà Nội ông Strässer đã gặp gỡ một số nhà hoạt động nhân quyền như Nguyễn Chí Tuyến (blogger Anh Chí), LS Nguyễn Văn Đài và TS Nguyễn Quang A.
Ngày thứ ba của chuyến công du, ông Strässer đã vào thăm LS Lê Quốc Quân trong nhà tù. Ông cho hay LS Quân rất cảm động khi thấy ông vào thăm, dù cuộc thăm viếng ngắn ngủi chỉ có 30 phút nhưng là 30 phút đầy xúc động.
Ngày 8/6/2015 ông Strässer đã gặp một số tín đồ Phật giáo Hòa Hảo. “Chúng tôi đã gởi cho phái đoàn [Đức] hồ sơ các tù nhân lương tâm là tín đồ Phật giáo Hòa Hảo đang còn bị giam giữ, cùng các hồ sơ vi phạm nhân quyền của nhà cầm quyền và những tài liệu này rất hữu ích cho phái đoàn hiểu thêm về hoàn cảnh của PGHH”, ông Nguyễn Bắc Truyển cho biết.
Những bằng chứng vừa nêu trên cho thấy, không hề có chuyện “lúc bấy giờ (năm 2015) Đức cho là nhà cầm quyền VN không có vấn đề nhân quyền bị vi phạm tại VN”. Nói cách khác, gia đình ông Nguyễn Quang Hồng Nhân bị bác đơn xin tị nạn KHÔNG phải vì “lúc bấy giờ Đức cho là nhà cầm quyền VN không có vấn đề nhân quyền bị vi phạm tại VN”.
Gia đình ông Hồng Nhân đã xin tị nạn hay xin di dân sang Canada?
Blogger Nguyễn Ngọc Già viết tiếp, trích nguyên văn: “Sau khi bị Đức từ chối, ông Nguyễn Quang Hồng Nhân làm lại đơn xin tị nạn với chính quyền Canada tại Tòa Đại Sứ của nước nầy ở Áo – quốc gia đầu tiên gia đình ông đặt chân đến khi rời VN.
Cách đây hơn một tuần, Tòa Đại sứ Canada ở Vienna gửi thư báo tin cho ông hay, gia đình ông được mời phỏng vấn để tiến hành thủ tục cấp visa”.
Một câu hỏi được đặt ra, sau khi bị Đức bác đơn xin tị nạn, ông Nguyễn Quang Hồng Nhân có làm đơn xin tị nạn với chính quyền Canada hay không?
Thư của Đại sứ quán Canada tại Berlin thông báo cho Sở Ngoại kiều Nürnberg rằng đơn xin di dân sang Canada của ông Nguyễn Quang Hồng Nhân và gia đình đang được cứu xét

Ngày 28.09.2017 Đại sứ Canada tại Đức là ông Stephane Dion đã viết một lá thư gửi đến Sở Ngoại kiều Nürnberg, thông báo rằng, đơn xin di dân sang Canada của ông Nguyễn Quang Hồng Nhân và gia đình đang được cứu xét.
Trong thư được viết rõ ràng bằng tiếng Đức là  “Einwanderungsantrag” (immigration application) tức là “đơn xin di dân”. Nếu “đơn xin tỵ nạn” thì phải dùng chữ tiếng Đức là “Asylantrag” (application for asylum).
Có lẽ sau khi đọc tin thấy tòa Đại sứ Canada ở Vienna gửi thư mời gia đình tới phỏng vấn và tiến hành thủ tục cấp visa, nên blogger Nguyễn Ngọc Già và nhiều người khác đã dựa vào đó suy đoán rằng, sau khi bị Đức bác đơn xin tị nạn, ông Nguyễn Quang Hồng Nhân đã nộp đơn xin tị nạn tại Tòa Đại sứ Canada ở Vienna, thủ đô nước Áo.
Suy đoán này mới nghe qua cũng có lý, vì gia đình ông Hồng Nhân đang ở nước Đức, tại sao không được mời tới Đại sứ quán Canada tại Đức phỏng vấn mà lại là Đại sứ quán Canada tại Áo? Blogger Nguyễn Ngọc Già và nhiều người khác không thể ngờ rằng nguyên do thì rất đơn giản:
Ảnh chụp màn hình trang web của Đại sứ quán Canada tại Đức

Trên trang web của Đại sứ quán Canada tại Đức có thông báo rằng, Đại sứ quán Canada tại Đức (Berlin) không có bộ phận cấp visa và lo thủ tục di dân. Các công việc về visa và di dân được Đại sứ quán Canada tại Áo (Vienna) giải quyết.
Chính vì thế mà gia đình ông Hồng Nhân được mời sang Đại sứ quán Canada ở Vienna – Áo để phỏng vấn và làm thủ tục cấp visa, chứ không phải như nhiều người “đoán già, đoán non” là tại vì “sau khi bị Đức từ chối, ông Nguyễn Quang Hồng Nhân làm lại đơn xin tị nạn với chính quyền Canada tại Tòa Đại Sứ của nước nầy ở Áo – quốc gia đầu tiên gia đình ông đặt chân đến khi rời VN”.
Thông điệp của chính phủ Đức muốn gửi đến nhà nước Việt Nam?
Sau khi nêu ra một chuỗi sự kiện mà trong đó có những sự kiện sai sự thật, blogger Nguyễn Ngọc Già đột ngột – không hề nêu ra một lý giải lô-gíc nào – đi đến kết luận rằng, qua việc trục xuất Nguyễn Quang Hồng Nhân và vợ, Chính phủ Đức muốn gửi một thông điệp đến nhà cầm quyền Việt Nam. Thông điệp này gồm có 3 nội dung, trích nguyên văn:
“Ông Nguyễn Quang Hồng Nhân và vợ bị trục xuất khỏi Đức thô bạo và vội vã, như là một thông điệp không thể rõ ràng hơn của nhà nước Đức, đối với nhà cầm quyền Việt Nam:
– Nước Đức là của người Đức. Cho phép cư trú hay buộc phải ra “khỏi nhà” là quyền của người Đức.
– Nhân quyền là giá trị phổ quát toàn thế giới, nhưng nó vẫn buộc phải đi cùng danh dự – phẩm giá của người Đức và an ninh quốc gia của nước Đức.
– Những chuyến đi của Phạm Bình Minh, Nguyễn Chí Dũng và cả của Bộ trưởng Bộ Kinh tế Đức không mang lại một kết quả khả quan nào hơn cho quan hệ ngoại giao Đức – Việt”.
Việc Đức trục xuất 2 nhân viên Đại sứ quán Việt Nam tại Berlin, đình chỉ quan hệ đối tác chiến lược, và thậm chí hiện nay vẫn còn tiếp tục đình chỉ Hiệp định miễn visa cho hộ chiếu ngoại giao Việt Nam, thậm chí mới đây Ngoại trưởng Phạm Bình Minh và Bộ trưởng Nguyễn Chí Dũng đi đến Đức cũng phải xin visa; chẳng nhẽ những biện pháp đó không phải là những thông điệp mạnh mẽ mang 3 nội dung trên hay sao? Đến nỗi nhà nước Đức phải trục xuất ông Nguyễn Quang Hồng Nhân và vợ, thì mới gửi được thông điệp này cho nhà cầm quyền Việt Nam? Đó là một điều cực kỳ phi  lý.
Để trả lời câu hỏi mà đã được đặt ra ngay từ đầu bài “Tại sao ông Nguyễn Quang Hồng Nhân bị trục xuất khỏi nước Đức?”, blogger Nguyễn Ngọc Già kết thúc bài viết của mình bằng lời giải đáp “Ông Nguyễn Quang Hồng Nhân và vợ thật vô phước, khi trở thành nạn nhân cho mối bang giao Đức – Việt rạn vỡ, vốn không phải do gia đình ông gây ra!”.
Lời giải đáp này có hợp lý hay không? Chúng ta chỉ cần so sánh với lời do chính blogger Nguyễn Ngọc Già viết trước đó: Gia đình ông Nguyễn Quang Hồng Nhân bị bác đơn xin tị nạn vì “lúc bấy giờ Đức cho là nhà cầm quyền VN không có vấn đề nhân quyền bị vi phạm tại VN”, tức là lúc quan hệ giữa hai nước còn nồng ấm tốt đẹp. Ai cũng biết, hậu quả của việc bị bác đơn xin tị nạn là tất nhiên sẽ bị trục xuất về nước. Như vậy, bất kể mối bang giao Đức – Việt như thế nào, rạn vỡ hay tốt đẹp nồng ấm, thì gia đình ông Nguyễn Quang Hồng Nhân đều là nạn nhân, bị trục xuất về nước.
Như đã nói trên, blogger Nguyễn Ngọc Già có lẽ đã viết bài này trong một tâm trạng hoang mang hỗn loạn do nỗi thất vọng ê chề về nước Đức giống như nhiều người khác.

https://baotiengdan.com/2019/03/30/vu-nguyen-quang-hong-nhan-bi-duc-truc-xuat-da-lam-nhieu-nguoi-viet-hoang-mang-va-phan-no/

Powered by Blogger.