Hải Ngoại Ngày Nay


LIÊN KẾT HẢI NGOẠI YỂM TRỢ QUỐC NỘI ĐẤU TRANH

GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI VIỆT CỘNG

GIẢi TRỪ HIỂM HỌA XÂM LĂNG TRUNG CỘNG

Giới Trẻ Hồng Kông và Giới Trẻ Việt Nam Trong Những Cuộc Tranh Đấu – Thanh Thủy

Thursday, October 17, 2019 6:48:00 PM // ,

Giới Trẻ Hồng Kông và Giới Trẻ Việt Nam Trong Những Cuộc Tranh Đấu – Thanh Thủy

Tham luận 140 
I.- Tuổi trẻ Hồng Kông: Những cuộc xuống đường của người dân Hồng Kông từ năm 2014 đến nay xem như được giới trẻ trong giới sinh viên và học sinh phát động, một trong những sinh viên lãnh tụ nổi bật nhứt là Joshua Wong, hiện thời chỉ mới có 22 tuổi mà dám can đảm đứng ra lãnh đạo hai cuộc xuống đường vĩ đại làm nên lịch sử chống lại cường quyền và bạo lực của Đặc khu Hồng Kông và Đảng Cộng sản Trung Quốc như sau:
1.- Cuộc cách mạng Dù Vàng năm 2014: Phát động cuộc phát động “Cách Mạng Dù Vàng” kéo dài 79 ngày, tranh đấu để người dân Hồng Kông  được bầu vị Đặc Khu Trường một cách dân chủ thay vì bị Trung Cộng chi phối, chỉ chọn người thân Bắc Kinh, không chấp nhận những thành phần đối lập. Cuộc tranh đấu xuống đường tuy được cả triệu người tham gia, nhưng cuối cùng cũng bị Bắc Kinh dập tắt và đưa người tay chân của họ là bà Carrie Lam lên làm Trưởng Đặc Khu.
2.- Cuộc xuống đường biểu tình 2019: Cuộc xuống đường rần rộ lần nầy bắt đầu từ ngày 09/6/2019 và ngày 16/6/2019 kéo dài cho đến nay mà mục tiêu là chống Dự Luận Dẫn Độ của bà Đặc Khu Trưởng Carrie Lam, một dự luật nếu được thông qua sẽ xóa bỏ nguyên tắc “Một quốc gia Hai chế độ”, quy định “Đặc Khu được tự trị ở mức độ cao” mà người dân Hồng Kông được hưởng cho đến năm 2047, chỉ trừ vấn đề Quốc phòng.
Nguyên tắc nầy đã được Đặng Tiểu Bình đề xướng và đã ký kết với bà Thủ tướng Anh Margaret Thatcher qua bản Tuyên Bố chung vào ngày 19/12/1984, chính thức thỏa thuận về việc trao trả Hồng Kông cho Trung Cộng vào 13 năm sau, tức ngày 01/12/1997. Sau ngày bàn giao, Hồng Kông trở thành một Đặc khu của Trung Cộng với vai trò làm trung gian giữa Hoa Lục và Thế giới.
3.- Nội dung Luật Dẫn Độ: Luật dẫn độ nầy quy định Đặc Khu Hồng Kông phải dẫn độ sang Trung Cộng bất kỳ một công dân Hồng Kông nào hay bất kỳ một người ngoại quốc nào quá cảnh sang đây, khi được Bắc Kinh yêu cầu. Vấn đề nầy không được người dân Hồng Kông chấp nhận vì nó biểu lộ sự can thiệp và đe dọa ngày càng rõ rệt vào cuộc sống của họ, vì mọi người đều thừa hiểu mục đích sâu xa của Bắc Kinh là muốn dùng dự luật nầy để áp giải về Trung Quốc xử tội tất cả những người có tư tưởng chống lại chủ trương xóa bỏ Một quốc gia Hai chế độ, dập tắt đầu não những sự chống đối ngay từ lúc manh nha, tránh tuyệt đối những trở lực để dễ dàng biến Hồng Kông trở thành một tỉnh lỵ dưới sự cai trị của đảng Cộng sản giống như tỉnh Phúc Kiến hay Thượng Hải, v.v… Do đó những cuộc xuống đường biểu tình phản kháng của người dân Hồng Kông bộc phát một cách nhanh chóng, rần rộ và liên tục lên đến cả triệu người tham dự, kéo dài cho đến nay đã gần 4 tháng, khiến cho nhiều nơi của thành phố bị tê liệt.
Rút kinh nghiệm về sự thất bại trong những đợt biểu tình Cách Mạng Dù Vàng năm 2014, cuộc biểu tình lần nầy, những thành phần nồng cốt đều trang bị mặt nạ nói là để chống hơi cay của lựu đạn cảnh sát, nhưng thực ra là để tránh bị nhận dạng để bị bắt nguội, trước vô số máy ảnh, máy quay phim và camera của cảnh sát.
Nhận thấy người biểu tình đều mang mặt nạ nên cảnh sát nổi chìm không thể thu hình để nhận dạng theo ý muốn nên bà Carrie Lam ban lịnh cấm người biểu tình mang mặt nạ. Lịnh nầy càng làm tăng thêm sự chống đối của những người biểu tình.
Đến đây đã lộ rõ hành vi nham hiểm của chánh quyền Hồng Kông, giống như thời Đặng Tiểu Bình trong vụ Thiên An Môn. Trong khi cuộc xuống đường đang diễn ra náo nhiệt, họ Đặng cho người quay video liên tục nhiều ngày để nhận dạng những thành phần nồng cốt trong cuộc xuống đường. Sau khi thâu hình đã tạm đủ, họ Đặng mới ra lịnh cho xe tăng và quân đội tràn vào càn quét. Sau vụ càn quét, cảnh sát bắt đầu xem hình nhận dạng và đi ruồng bố để bắt nguội từng người một đem về đồn công an tra tấn rất dã man, nhiều người trong số đó, phần đông là thanh niên, sinh viên, học sinh, bị đem ra hành hình công khai để khủng bố. Bà Carrie Lam hiện đang đi trên dấu vết đó của Đặng Tiểu Bình.
Điều nầy không qua mắt được Ban Lãnh Đạo của cuộc xuống đường, vì vậy cuộc xuống đường đã được tích cực mở rộng mục tiêu tranh đấu của họ, không chỉ đòi hỏi một điều như lúc ban đầu, mà yêu cầu 5 điều như sau:
a.- Hoàn toàn rút lại vĩnh viễn Dự luận Dẫn độ
b.- Trưởng Đặc khu Carrie Lam phải từ chức
c.- Rút lại những cáo buộc của cảnh sát dán khắp thành phố, cho rằng biểu tình là “cuộc bạo loạn”
d.- Trả tự do cho những người biểu tình đã bị bắt
e.- Bắt cảnh sát nổ súng vào đoàn biểu tình chịu trách nhiệm trước pháp luật.
4.- Giới trẻ Hồng Kông và giới trẻ Việt Nam
Nhân câu nói của Joshua Wong:” Giới trẻ Hồng Kông và Việt Nam hãy đứng lên, bây giờ hoặc không bao giờ nữa”. Câu nói thật đầy ý nghĩa của tình liên đới. Tuy nhiên vì Hồng Kông được sống trong tự do, tuy có phần hạn chế nhưng đã thực hiện được những cuộc xuống đường rần rộ có phần dễ dàng, tuy cuộc cách mạng Dù Vàng năm 2014 không thành công, nhưng Joshua Wong và các bạn không bị những bản án tù đáng kễ và sau khi ra tù còn được thông thả đến tham dự cuộc xuống đường chống dự luật Dẫn Độ và còn được thông dông đi vận động ở các nước thù địch của Bắc Kinh như Đài Loan, Nhựt Bổn, Đức và Mỹ.
Về mặt lãnh thổ thì Hồng Kông chỉ là một đơn vị hành chánh, giống như một tỉnh của Trung Cộng nhưng được hưởng quy chế đặc biệt, cho nên về mặt hình thức thì cuộc xuống đường của nhân dân Hồng Kông cũng giống như những cuộc xuống đường của Sai-Gòn, của Phan Rí, của Bình Dương trước đây mà bạo quyền có thể ra tay đàn áp bất cứ lúc nào vì là việc nội bộ riêng của họ.
Trong khi đó, giới trẻ và nhân dân Việt Nam hoàn toàn không được như vậy, luôn luôn bị kiểm soát gắt gao, xách động xuống đường, dù là xuống đường chống sự xâm lăng của Trung Cộng, lập tức họ bị khủng bố ngay bị bắt vào tù với bản án thật nặng nề. Điều nầy cho thấy sự khó khăn trong công cuộc tranh đấu của nhân dân Việt Nam.
Tuy nhiên, không phải vì vậy mà bạo quyền có thể tiêu diệt nổi tinh thần yêu nước của nhân dân, dù cho bọn chúng luôn dùng những biện pháp khủng bố tàn bạo để đàn áp dân như xử dụng lực lượng Công an như thường lệ mà thậm chí còn xử dụng cả bạo lực của bọn côn đồ và bọn xã hội đen, v.v…Dầu vậy, trong nước vẫn không ngừng xuất hiện công khai những cuộc tranh đấu dưới nhiều hình thức khác nhau, tuy lẻ tẻ, có tánh cách cá nhơn hoặc của một nhóm ít người nhưng rất kiên cường và không sờn lòng, mặc dầu họ vẫn biết rằng họ sẽ bị đàn áp dễ dàng để trở thành những tù nhân lương tâm, với các tội danh mơ hồ được gán cho họ như: gây rối trật tự công cộng, hay âm mưu lật đỗ chánh quyền, v.v…
Tất cả những điều dẫn chứng dong dài nói trên đã cho chúng ta thấy người dân trong nước không hề vô cảm, không hề lãnh đạm với tương lai đất nước đang ngày một đen tối như một số người lầm tưởng.
II.- Mưu mô thâm độc của Bắc Kinh
Bà Đặc Khu Trưởng Hồng Kông chính là người của Bắc Kinh đặt để cho nên Dự Luật Dẫn Độ tuy nói là của bà Carrie Lam, nhưng thực chất đều là do lịnh của Bắc Kinh. Cuộc xuống đường chống lại dự luật nầy tức là chống lại ý muốn của Bắc Kinh, cho nên Tập Cận Bình không thể tha thứ cho họ được, bằng mọi giá phải dập tắt cho bằng được để nhân cơ hội nầy, thâu hồi Hồng Kông thành một tỉnh lỵ của Trung Cộng như Phúc Kiến, Thượng Hải, v.v…
Nhưng hoàn cảnh hiện nay, họ Tập đang thất thế nặng nề trong cuộc đối đầu với Mỹ trong trận chiến tranh thương mại, cho nên chưa thuận tiện ra tay mạnh như vụ Thiên An Môn năm 1979 mà cần phải chuẫn bị cẩn thận một số bước đi trước tiên để dọn đường, hầu có thể tránh được phần nào tai tiếng và sự trừng phạt của quốc tế. Những chuẫn bị của Bắc Kinh có thể nhận thấy trong những hành động của họ như:
1.- Gởi quân đội đến đóng dọc theo ranh giới với Hồng Kông.
2.- Chỉ thị cho bà Carrie Lam hủy bỏ Dự luật Dẫn Độ để mua thời gian
3.- Cho xâm nhập đông đảo cảnh sát vào lực lượng cảnh sát Hồng Kông để họp lực.
4.- Thả lõng cho Joshua Wong dẫn đầu phái đoàn đi vận động sự ủng hộ cuộc biểu tình tại các quốc gia: Nhựt Bổn, Đài Loan, Đức, Mỹ vì Bắc Kinh cần phải thăm dò dư luận và phản ứng của những nước đáng ngại nầy ra sao trong trường hợp cuộc đàn áp đẫm máu xãy ra, thực ra Bắc Kinh không bao giờ tử tế thả lõng cho Joshua Wong đi vận động “các nước thù địch” để chống lại ông ta như vậy.
5.- Cho cảnh sát chìm, du đảng và bọn xã hội đen xen lẫn vào đoàn biểu tình để gây bạo loạn, đập phá, cướp bóc để phá vỡ chủ trương ôn hòa của người biểu tình, cho cảnh sát dán giấy khắp thành phố kết tội cuộc biểu tình là “Bạo Loạn” để chuẫn bị dư luận trước khi Bắc Kinh ra tay. Đây rất có thể là cái bẫy mà bà Carrie Lam và Bắc Kinh giăng ra, ngón nghề chuyên môn của tất cả mọi chánh quyền Cộng sản dù là Bắc Kinh, dù là Việt cộng, v.v…
Khi cuộc biểu tình bị khích động và trở nên bạo loạn thì ban lãnh đạo Đặc Khu vin vào đó để xin Bắc Kinh trợ giúp, giãn hồi an ninh, trật tự. Biết rằng bạo loạn là do sự dàn dựng của Bắc Kinh là điều hiển nhiên, nhưng đã xãy ra ngay trong cuộc biểu tình thì khó ai có thể vin vào cớ gì để có thể can thiệp vào công việc mà Bắc Kinh luôn tuyên bố là việc nội bộ của họ, ngoại trừ Đài Loan, nhưng Đài Loan có thể làm được những gì để giải cứu Hồng Kông? Đánh sập một đập nước nào đó để răn đe chăng? Điều khó xãy ra trong hoàn cảnh nầy. Mỹ và Tây phương cùng lắm là ráp nhau cấm vận, trừng phạt kinh tế, điều nầy không tác dụng gì đáng kễ đối với Trung Cộng, một quốc gia mà giới lãnh đạo sẳn sàng để cho dân của họ ăn cỏ, chết đói để “trường kỳ kháng chiến” cho mục tiêu mà họ mong muốn.
Cho nên, trước sau gì thì biến cố đẩm máu nầy cũng rất có thể xãy ra, đến mức độ nào thì chưa biết, nhưng trước nhứt là để khủng bố tinh thần người dân khu tự trị Tân Cương và Tây Tạng, sau nữa là để thăm dò sự phản ứng của Nhựt Bổn, Đài Loan, Đức và Mỹ…tới mức độ nào? Nếu tất cả đều không muốn xen vào vì “lạnh cẳng” thì Bắc Kinh sẽ dồn hết mọi nổ lực để tính đến chuyện Đài Loan và sau đó là Biển Đông.
III.- Những biến động trên Biển Đông
Trong tham luận nầy, chúng tôi chỉ đề cập đến vấn đề Biển Động mà hiện nay Bắc Kinh đang đưa tàu HD.8 ra vào bãi Tư Chính và còn vào sát vào vịnh Cam Ranh của Việt Nam như chổ không người, chẳng những thế mà còn ngang ngược tuyên bố đó là những vùng thuộc lãnh hải của họ. Trước những thái độ xâm lăng, cướp biển đảo như vậy, các cường quốc trên thế giới và Mỹ đều lên án, và kéo nhau ra Biển Đông tập trận, nhưng hầu như chưa thấy họ có biện pháp gì để ngăn chận trong khi Bắc Kinh vẫn cứ thản nhiên tiếp tục khai triễn vỉệc làm phi pháp của họ trong khi Phi Luật Tân thì bất lực, Việt Nam thì có vẻ mạnh miệng “cho vui” chớ chẳng thấy có hành động cụ thể gì coi cho được. Bởi vậy, tình hình xem chừng rất bi quan.
Điều lưu ý là Mỹ và những quốc gia Tây Phương cùng kéo nhau ra Biển Đông tập trận để phô trương sức mạnh răn đe Trung Cộng, nhưng mục đích chánh của họ là để bảo vệ lưu thông đường hàng hải và đường hàng không trong vùng biển nầy vì đó mới chính là lợi ích cốt lõi của họ, ngoài ra những vấn đề khác chỉ là phụ thuộc, cho nên, nhiều lần Mỹ đã từng lên tiếng là việc tranh chấp chủ quyền giữa các nước trong vùng phải tự giải quyết với nhau, Mỹ không can dự vào. Việc đã rõ như vì không ai tự mình “Ăn cơm nhà đi vác ngà voi” bao giờ.
Mặc dù là vậy, nhưng chánh sách chống Trung Cộng triệt để của Tổng thống Donald Trump tuy hoàn toàn vì quyền lợi của nước Mỹ, nhưng lại có ảnh hưởng thuận lợi tới nhiều nước khác trên thế giới, trong đó có vấn đề Biển Đông của Việt Nam mà trong những bài tham luận trước chúng tôi đã có đề cập đến. Đó là “Dịp may ngàn năm một thuở” hay “Phước bất trùng lai” nên, nhân cơ hội thuận tiện nầy, người Việt Nam cần phải nhanh tay nắm lấy cơ hội để vùng lên đạp đổ chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa bạo tàn, xây dựng lại non sông.
IV.- Những niềm hy vọng vươn lên thay lời kết luận
Hiện thời nội bộ đảng Cộng sản Việt Nam đang có xuôi hướng bất ổn do hiện tượng xâm lăng của Tàu Cộng đã lộ diện nguyên hình qua HD.8 của chúng ngang nhiên xâm nhập vào bãi Tư Chính của Việt Nam mà chúng tuyên bố thẳng thừng là của chúng, chẳng những thế mà chúng còn cho tàu HD.8 tiến sát vào bờ biển Việt Nam, chỉ cách bờ  150-160Km để thách tức trong khi bạo quyền Việt cộng không dám thưa kiện như Phi Luật Tân trước kia mà chỉ phản ứng chiếu lệ để mị dân,  biểu lộ bản chất khiếp nhược của bạo quyền trước mưu lược xâm lăng của người Đại Hán, rõ ràng là thái độ tay sai, thái độ bán nước của một bọn người tự nguyện làm thái thú cho Tàu như rất nhiều người đã lên tiếng cảnh giác từ lâu.
Từ đó mới xãy ra nhiều sự việc được phanh phui do chính miệng một số Tướng lãnh trẻ (ý nói Tướng một sao) trong Quân Đội Nhân Dân đã mạnh dạn vạch trần những thái độ hèn với giặc, ác với dân của cấp lãnh đạo đảng Cộng sản, điều nầy rất hiếm thấy xãy ra trong hàng ngũ Cộng sản, nhưng hiện đang xãy ra, chứng tỏ sự xung đột nội bộ đã lên đến cực điểm, vì lẻ đó trong tương lai gần, có thể rất gần, một trong hai cuộc đột biến sẽ xãy ra:
1.- Quân đội sẽ được những tướng lãnh trẻ và những sĩ quan trung cấp đứng lên đảo chánh. Nếu thành công, có thể quân đội sẽ lên cầm quyền giống như Thái Lan, nhưng quân đội Thái Lan tuy độc tài nhưng vẫn còn ở trong thể chế dân chủ, tự do. Quân đội Nhân dân Việt Nam khác hơn, sinh ra từ chủ nghĩa Cộng sản và sống với chủ nghĩa nầy đã hơn 70 năm, cho nên khó biết trước được chánh quyền tương lai sẽ ra sao. Nếu vẫn còn độc tài như kiễu Miến Điện thì việc xây dựng đất nước trở thành dân chủ, tự do, pháp trị vẫn còn phải trải qua nhiều giai đoạn tranh đấu và  nhân dân sẽ còn phải tiếp tục khốn khổ và chậm phát triễn trong một thời gian nữa, bao lâu thì tùy hoàn cảnh xã hội, khó định trước được.
2.- Nhân dân từ Nam chí Bắc sẽ đồng loạt vùng lên lật đổ bạo quyền giống như các nước Đông Âu đã xuống đường đánh sập chủ nghĩa Cộng sản vào năm 1989 và sau đó đả phá sập bức tường ô nhục Bá Linh, triệt hạ đế quốc Liên Sô. Trường hợp nầy xãy ra và nếu đạt được thành công thì nhân dân Việt Nam sẽ tự quyết cho tương lai đất nước của mình, do đó đất nước sẽ nhanh chóng bước sang thể chế dân chủ, tự do như các nước Tây Phương, dân tộc sẽ sớm thoát khỏi những ách thống trị bạo tàn đã trải dài suốt mấy chục năm nay.
Đó chính là niềm mong đợi và có phần chắc sẽ xãy đến cho một dân tộc vốn mang dòng máu anh hùng và kiêu dũng- Dân Tộc Việt Nam- đồng thời cũng là lúc mà giới trẻ Việt Nam có cơ hội để chứng minh mình xứng đáng là hậu duệ đích thực của vị anh hùng dân tộc Trần Quốc Toản đã tự mình huy động giới trẻ đương thời cùng lên ngựa chống xâm lăng.
Thanh Thủy (17/10/2019)

0 comments

Leave a comment

Powered by Blogger.