30.04.1975: Ngày mất nuớc? Phải làm gì? – Trần Nguyên
Riêng mến tặng anh chị em từng sát cánh tranh đấu lâu năm có cùng chung 1 quan điểm tranh đấu và niềm hy vọng VN chúng ta cuối cùng sẽ hưởng được kết quả tốt đẹp như các quốc gia Đông Âu hồi năm 1991 khi “hòn đá tảng” Cộng sản Liên Sô bị TT Reagan & PTT Bush “đánh & diệt” sụp đỗ / TNP
Biên khảo
Trần Nguyên / Người Xứ Bưởi
29 Tháng 04, 2019
30.04.1975: Ngày mất nuớc? Phải làm gì?
I/ Nổi đau nào lớn hơn nổi đau mất nước ?
Đại thi hào Hy Lạp Eupirides trong vở kịch Medea đã có câu nói bất hủ: “Không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất nước” (xem Nguồn 1 phía dưới).
Không phải tình cờ mà Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn tại Úc đã khắc ghi điều này cho hậu thế biết trên một Đài Tưởng Niệm Thuyền Nhân tại đó.
Đúng vậy: 30.04.1975 là ngày mất nước và là ngày đau buồn nhất cho dân tộc Việt Nam. Sau 44 năm, nếu mổi người Việt nhìn trở lại thì ai cũng thấy rỏ nổi đau này. Gia đình nào cũng tan nát phân tán khắp nơi. Đúng là: “Nước mất nhà tan”. Cũng như còn nổi nhục nào cái nhục này, khi biết được nhan nhản trên báo chí Trung Cộng đăng lời rao bán đàn bà, con gái Việt Nam:
“Mua một cô vợ Việt Nam giá 6,000 USD
- Bảo đảm còn trinh;
- Bảo đảm giao hàng trong vòng 90 ngày;
- Không phụ phí;
- Nếu cô ta trốn đi trong vòng 1 năm, được 1 cô khác miễn phí”.
Sự thực hiển nhiên cho thấy dân tộc Việt Nam trải qua nổi nhục nhằn đó từ khi thế lực cộng sản thống trị trên đất nước và sẽ là cơ hội dể dàng để Trung Cộng đặt ách đô hộ. Sau mật ước Thành Đô 1990, VN chúng ta lần lượt mất vô số lãnh thổ vào tay Trung Cộng. Điển hình như Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc … bị cướp đi và Trung Cộng cho di dân ào ạt qua VN mua đất đai để tính kế lâu dài. Đó đúng là “Đại Hoạ Mất Nước” sắp tới nơi rồi (xem Nguồn 2)
II/ Kinh nghiệm thắng được Cộng sản tại Ba Lan & Đông Âu
Muốn thoát khỏi đại họa mất nước gần kề, mổi người dân Việt phải sáng suốt coi công cuộc tranh đấu là quan trọng nhứt với tinh thần “Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách“và sẳn sàng học hỏi kinh nghệm thành công từ các quốc gia đã từng thoát được ách cộng sản.
Chẳng hạn như Đông Âu, mà điển hình là trường hợp Ba Lan đã thành công rực rỡ nhờ:
1) Ở quốc nội dân chúng Ba Lan sáng suốt tranh đấu ôn hoà dưới sự hướng dẫn của lãnh tụ Walesa / Công Đoàn Liên Đới (Solidarity) không tạo ra tình thế bạo động cực đoan khiến bị đàn áp đẫm máu như đã xảy ra tại Đông Bá Linh (1953), Hung Gia Lợi Budapest (1956), Tiệp Khắc Prague (1968) … dẫn đến thất bại làm mất tiềm lực tranh đấu cả hàng chục năm sau..
2) Tại quốc ngoại, Cộng đồng Tỵ nạn Ba Lan vận động yểm trợ quốc nội trên mọi lãnh vực như:
a) quyên tiền gửi cho tổ chức tại quốc nội để có phương tiện nuôi dưỡng tranh đấu.
b) thông tin cho quốc tế biết về công cuộc tranh đấu tại Ba Lan để phá tan tuyên truyền láo lếu (fake news) của hệ thống tuyên truyền cộng sản & thiên tả.
c) phát triển & đoàn kết lại giữa các Cộng đồng Tỵ nạn Ba Lan ở các cường quốc Tây Phương.
3) Quan trọng và quyết định nhứt là tìm kiếm sự yểm trợ hữu hiệu của quốc tế. Đặc biệt là của siêu cường Hoa Kỳ, vì thực tế cho thấy chỉ quốc gia này mới đủ sức và dám đương đầu Cộng sản Liên Sô. Cộng đồng Tỵ nạn Ba Lan tại Mỹ đã sáng suốt biết đầu tư trong cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ vào năm 1980 qua sự ủng hộ Liên Danh TT Reagan & PTT Bush để được thắng cử và nhờ đó sau này TT Reagan mới có cơ hội thực hiện chánh sách “đánh & diệt” Cộng sản Liên Xô.
Đây là nước cờ tối quan trọng đã khiến Liên Sô sụp đỗ vào đầu năm 1991 và đã khiến tự động mấy chục nước Cộng sản Đông Âu đều thoát ách độc tài, mà chả cần phải vô cùng gian khổ tranh đấu như mấy chục năm trước đó.
Cộng đồng Tỵ nạn Ba Lan đã can đàm dứt khoát dám chọn ủng hộ một ứng cử viên Tổng Thống ngang tàng kiểu “cao bồi Texas” như ông Reagan.
Điều này rõ ràng qua sự kiện TT Reagan đã dám tới ngay Bức Tường Ô Nhục Bá Linh (Berlin) thách thức cấp lãnh đạo cộng sản Liên Sô phải phá bỏ bức tường này vào ngày 12/0671987 (xem Nguồn 3 & Nguồn 4).
Kết quả thực đúng như lời kêu gọi ngang tàng này, Bức Tường Ô Nhục Bá Linh – sau đó 2 năm – đã bị “sụp đỗ” vào ngày 09/11/1989 (xem Nguồn 5).
III/ Phải làm gì ?
Nhìn kỹ lại: Hiện nay tình hình biến chuyển có chiều hướng thuận lợi tương tự như thời kỳ chánh phủ Reagan (1981 – 1989) với chánh phủ Mỹ có chủ trương “đánh & trị Trung Cộng”. Nếu hòn đá tảng Trung Cộng để dựa vào không còn nữa – như Liên Sô – thì VN chúng ta không còn lo “đại họa mất nước” và chắc chắn tự động thoát khỏi ách cộng sản như đã xảy ra tại Đông Âu.
Qua bài học Ba Lan, mỗi người dân VN chúng ta ở trong và ngoài nước ai cũng đều có thể làm được tương tự như vậy tuỳ theo hoàn cảnh và khả năng mồi cá nhân.
Quan trọng nhứt là đồng bào VN với tư cách cử tri tại Mỹ tích cực thuyết phục gia đình và bạn bè quen biết ủng hộ một chánh phủ với một chính đảng cầm quyền xứng đáng có chánh sách phù hợp sự sinh tồn dân tộc VN chúng ta. Thực vậy chúng ta cần một chánh phủ Mỹ cầm quyền lâu dài như thời kỳ Reagan & Bush để đủ sức mạnh gây áp lực ngăn chặn được mưu đồ Trung Cộng toan chiếm Biển Đông và uy hiếp các quốc gia láng giềng.
Rất có thể nhờ vậy cuộc khủng hoảng kinh tế của Trung Cộng sẽ còn tiếp tục kéo dài và dẫn đến sụp đỗ toàn diện như đã xảy ra cho Liên Sô vào năm 1991. Lúc đó VN chúng ta có quyền hãnh diện và không còn buồn tủi khi mổi năm tháng tư ló dạng.
Mong sẽ được như vậy!
Trần Nguyên / Người Xứ Bưởi
Nguồn 1: Vở kịch nổi tiếng Medea đã có câu nói bất hủ: ”Không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất nước“
Nguồn 2: Phim tài liệu “Đại Hoạ Mất Nước”
Nguồn 3: “Mr. Gorbachev, Tear Down This Wall!”: Reagan’s Berlin Speech
Nguồn 4: “Berlin Wall” Speech – President Reagan’s Address at the Brandenburg Gate – 6/12/87
Nguồn 5: Bức Tường Ô Nhục Bá Linh đã bị “sụp đỗ” vào ngày 09/11/1989
0 comments