Sợ dân một cách bệnh hoạn
Trung Nguyễn
27-2-2019
Canh gác dân trên cả nước
Như tin một số báo, đài quốc tế đã đưa, những người hoạt động xã hội dân sự, những người đấu tranh cho nhân quyền, dân chủ, những người dân oan mất đất,… đều bị canh gác nghiêm ngặt trong những ngày diễn ra Hội nghị thượng đỉnh Mỹ – Triều. Sự canh gác ở mức độ chưa từng có, nghĩa là canh gác xuyên đêm với tất cả mọi người. Có lẽ lực lượng an ninh toàn quốc được huy động tối đa.
Nhưng tại sao những người đấu tranh không ở Hà Nội là nơi diễn ra Hội nghị Mỹ – Triều cũng bị canh gác quá kỹ như vậy? Không chỉ thế, bãi giữ xe gần những công viên, những nơi công cộng, là những nơi có thể diễn ra biểu tình, đều bị cấm không cho người dân gửi xe. Lực lượng công an, dân quân tự vệ tuần tra khắp các công viên và những nơi công cộng.
Đến đây thì người dân có thể lờ mờ đoán ra lực lượng an ninh đang lo sợ điều gì. Họ sợ người dân Việt Nam tổng biểu tình trên cả nước, trước sự chứng kiến của Tổng thống Mỹ và hàng ngàn phóng viên báo chí đang tác nghiệp đưa tin về sự kiện Hội nghị Thượng đỉnh Mỹ – Triều. Có thể đã có một lời kêu gọi biểu tình vu vơ nào đó trên mạng nhưng đã khiến toàn bộ lực lượng an ninh mất ăn mất ngủ.
Tại sao nhà cầm quyền cộng sản lại sợ dân biểu tình?
Trong quá khứ, các đảng viên cộng sản là bậc thầy về tổ chức biểu tình thời chế độ Việt Nam Cộng Hòa, những sự kiện như phong trào sinh viên đấu tranh do Huỳnh Tấn Mẫm và các nhân vật khác chỉ huy biểu tình chống chính quyền Sài Gòn, ủng hộ Cộng sản, chúng ta có thể thấy rõ điều đó.
Đó cũng là lý do mà đảng Cộng sản siết rất chặt tầng lớp sinh viên – học sinh. Sinh viên nào dám đi biểu tình, dù với lý do rất chính đáng như chống giàn khoan HD981 do Trung Cộng xâm phạm lãnh hải Việt Nam, cũng sẽ bị lực lượng an ninh cảnh cáo, thậm chí đuổi học. Tất cả các sinh viên đều biết những phổ biến này của nhà trường.
Những cuộc biểu tình của sinh viên miền Nam trước năm 1975 và hình ảnh của những phóng viên quốc tế ghi lại sự kiện đó đã góp phần khiến dư luận Mỹ dậy sóng và phản chiến, là một trong những lực tác động khiến Mỹ cuối cùng đã phải bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa.
Lo sợ lịch sử lặp lại, nghĩa là toàn dân Việt Nam xuống đường biểu tình phản đối chế độ độc đảng toàn trị bán nước, hại dân, trước mặt hàng ngàn phóng viên quốc tế, chế độ cộng sản đã siết chặt an ninh ở mức tối đa, bảo đảm không có bất kỳ một cuộc phản đối nào của người dân Việt Nam lọt vào sự chú ý của quốc tế.
Gốc rễ của nỗi sợ
Tại sao một chế độ luôn mồm rêu rao “của dân, do dân, vì dân” lại sợ bị người dân biểu tình lật đổ đến như vậy? Một lời kêu gọi biểu tình vu vơ đâu đó trên internet cũng khiến cả hệ thống an ninh cuống cuồng. Câu trả lời cũng rất dễ: bởi vì đó là một chế độ không do dân bầu ra. Chế độ cộng sản Việt Nam suy cho cùng chỉ là sự áp đặt của một nhóm người có súng đạn do Nga Xô và Trung Cộng tài trợ, núp dưới chiêu bài giải phóng dân tộc khỏi thực dân Pháp và “đế quốc Mỹ” (cách dùng từ của Việt Cộng).
Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, một người từng theo cộng sản và rồi từ bỏ cộng sản, đã phải cay đắng nhận xét rằng: “Ngày nay, khi quyền lực nằm an toàn trong tay rồi, Đảng đã xem nhân dân như là một kẻ thù tiềm ẩn.”
Nỗi sợ hãi bị mất quyền lực một cách bệnh hoạn như vậy không khỏi khiến cho người dân suy nghĩ. Vậy thì rút cuộc đảng Cộng sản có mạnh không, có đáng sợ không?
Đảng cộng sản mạnh?
Câu trả lời dứt khoát của tôi là đảng Cộng sản không hề mạnh. Nếu mạnh thì giới lãnh đạo cộng sản đã hành xử một cách đàng hoàng, đúng luật pháp (dù đó là thứ luật pháp do cộng sản nghĩ ra để cai trị dân) chứ không phải nhìn đâu cũng thấy “thế lực thù địch”, sự kiện gì cũng sợ bị dân “bạo loạn, lật đổ”.
Dù đảng Cộng sản có súng đạn, có tiền bạc từ tiền thuế của dân để trả lương cho quân đội, công an, thì rồi sẽ tới lúc do quản trị kém, do tham nhũng lan tràn, giới cai trị sẽ không còn tiền để mua lòng trung thành của lực lượng vũ trang nữa.
Một điều đặc biệt quan trọng là giới lãnh đạo cộng sản thừa biết, họ cầm quyền không chính danh, không do dân bầu ra, họ vi phạm quyền làm chủ của nhân dân một cách trắng trợn bằng cách tổ chức bầu cử độc đảng. Do đó, về tâm lý, họ đã thua, họ đã sợ hãi trước sức mạnh nhân dân. Chẳng thế mà giới cán bộ, nhất là sỹ quan công an, điển hình như Vũ nhôm, đã lo mua quốc tịch nước ngoài để “liệu mà cao chạy xa bay, lòng trung với đảng có từng này mà thôi” (phỏng theo Truyện Kiều).
Do đó, tôi khẳng định rằng phong trào dân chủ chắc chắn cuối cùng sẽ thành công vì quyền làm chủ của người dân là chính nghĩa, phù hợp với đạo lý và pháp lý, thuận theo sức mạnh của thời đại. Những người chính nghĩa thì mạnh hơn nhiều lần những kẻ phi nghĩa, dù những kẻ phi nghĩa đang có súng đạn.
Các lực ảnh hưởng từ quốc tế
Sự việc bất ngờ là truyền thông nhà nước được đăng tin công khai sau 40 năm về cuộc chiến bảo vệ biên giới trước Trung Cộng xâm lược ngay trước khi Hội nghị Thượng đỉnh Mỹ – Triều diễn ra, cho thấy nhà cầm quyền cộng sản đã tranh thủ được sự ủng hộ của Mỹ, vì Mỹ là đối thủ khả dĩ duy nhất của Trung Cộng trên biển Đông.
Đọc lại lịch sử, đảng Cộng sản Việt Nam luôn tự nguyện làm “em út” (nói thẳng ra là “tay sai”) cho anh Hai là Nga Xô hoặc anh Ba là Trung Cộng. Thời kỳ đầu của đảng Cộng sản, ông Hồ Chí Minh làm việc cho Quốc tế Cộng sản mà thực chất là Nga Xô. Rồi khi phe Lê Duẩn thắng thế, đảng Cộng sản lại theo Trung Cộng – Mao Trạch Đông quyết chiếm miền Nam bằng vũ lực, gây cảnh huynh đệ tương tàn.
Sau năm 1975 thì Việt Cộng lại theo anh Hai Nga Xô dẫn đến cuộc chiến biên giới tàn khốc năm 1979 với anh Ba Trung Cộng. Rồi sau khi anh Hai “chầu trời” thì Việt Cộng lại khăn gói qua năn nỉ làm hòa với anh Ba bằng Hiệp ước Thành Đô năm 1990.
Điểm lại lịch sử để thấy rằng, trong tư duy của các lãnh đạo cộng sản Việt Nam chưa bao giờ có ý thức độc lập, tự cường, tự tôn dân tộc, phát huy nội lực của dân tộc mà luôn chỉ là một thằng bé lẽo đẽo theo các ông anh lớn. Từ đó suy ra Việt Cộng đã tranh thủ được sự ủng hộ của Mỹ để dám lên tiếng “chửi” anh Ba Trung Cộng bất nhân bất nghĩa, vô pháp vô thiên.
Kẹt
Giới lãnh đạo cộng sản bị kẹt đủ đường chỉ vì tham lam muốn nắm quyền lực bất hợp pháp mãi mãi. Trung Cộng cũng là kẻ thù của Việt Cộng vì lấn chiếm đất liền, hải đảo, lãnh hải, không cho Việt Cộng được khai thác dầu, kể cả ở những mỏ nằm ngoài đường lưỡi bò. Người dân cũng là kẻ thù của Việt Cộng vì dân có thể nổi dậy lật đổ chế độ chuyên chính bất cứ lúc nào. Còn Mỹ cũng là kẻ thù nốt vì Mỹ cũng như các nước phương Tây ủng hộ hệ giá trị dân chủ, tôn trọng nhân quyền.
Để thoát ra khỏi thế kẹt, có vẻ như giới lãnh đạo cộng sản cuối cùng đã chọn đi với Mỹ để chống lại sức ép của Trung Cộng, nhưng vẫn níu kéo quyền lực, đàn áp nhân dân được ngày nào hay ngày đó. Chẳng phải các nước quân chủ chuyên chế như Ả Rập Saudi, dù vi phạm nhân quyền trầm trọng, vẫn là đồng minh của Mỹ đấy ư?
Ngay trước Hội nghị Thượng đỉnh Mỹ – Triều, Việt Cộng đã buộc quỹ văn hóa Phan Châu Trinh phải đóng cửa vì quỹ chủ trương theo đường lối của cụ Phan Châu Trinh “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”.
Chính người dân Việt Nam sẽ quyết định
Vậy thì nhân tố quyết định còn lại chính là sức mạnh của nhân dân Việt Nam. Chúng ta đã dám đứng cùng nhau để tranh đấu cho tự do của chính chúng ta hay chưa? Cá nhân có chính nghĩa như anh Trần Huỳnh Duy Thức, chị Trần Thị Nga, anh Hoàng Đức Bình, anh Nguyễn Hoàng Quốc Hùng,… đã có sức mạnh to lớn trước những phiên tòa cộng sản bất công. Nếu chúng ta đứng lại với nhau thành một tập thể thì sức mạnh sẽ còn lớn hơn thế nữa.
Quốc Dân Đảng ở Đài Loan là đồng minh với Mỹ để kháng cự lại sức ép xâm lược từ Trung Cộng. Quốc Dân Đảng theo thể chế độc đảng nhưng rồi đã từ bỏ để đi theo con đường dân chủ hóa, đưa Đài Loan thành một con hổ châu Á. Việt Nam hoàn toàn có thể đi theo con đường đó, miễn là người dân Việt Nam biết đoàn kết để tạo sức mạnh.