Hải Ngoại Ngày Nay


LIÊN KẾT HẢI NGOẠI YỂM TRỢ QUỐC NỘI ĐẤU TRANH

GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI VIỆT CỘNG

GIẢi TRỪ HIỂM HỌA XÂM LĂNG TRUNG CỘNG

TT Trump 'thích' Đà Nẵng, lãnh tụ Kim 'muốn tới' Hà Nội?

Wednesday, January 23, 2019 // ,
VOA
23/01/2019

Ông Kim Jong Un bắt tay ông Trump trong cuộc gặp thượng đỉnh ở Singapore giữa năm ngoái.
Một hãng thông tấn của Hàn Quốc hôm 21/1 đưa tin rằng Tổng thống Mỹ Donald Trump thích thành phố Đà Nẵng còn lãnh tụ Triều Tiên Kim Jong Un lại muốn tới thủ đô Hà Nội, giữa lúc Việt Nam đang trở thành ứng viên hàng đầu có thể đăng cai hội nghị thượng đỉnh lần hai giữa lãnh đạo Hoa Kỳ và Bắc Hàn.
Nguyên thủ Mỹ từng tới thành phố miền Trung để dự Hội nghị Thượng đỉnh Diễn đàn hợp tác kinh tế châu Á – Thái Bình Dương (APEC) rồi sau đó bay ra thủ đô của Việt Nam để thăm chính thức.
Trong khi đó, theo tìm hiểu của VOA tiếng Việt, chưa có lãnh tụ nào của Bắc Hàn từng tới thăm Việt Nam kể từ khi hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao hồi đầu những năm 50.
Yonhap còn cho biết thêm rằng Ngoại trưởng Hàn Quốc Kang Kyung-wha và người đồng nhiệm Hoa Kỳ Mike Pompeo đã điện đàm trong ngày 21/1 để thảo luận về Bắc Hàn, nhất là chuyến thăm mới đây của đặc sứ Triều Tiên Kim Yong-chol tới Mỹ để gặp và đàm phán với các quan chức chủ nhà, trong đó có Tổng thống Trump.

Đặc sứ Triều Tiên Kim Yong Chol gặp Tổng thống Trump hôm 18/1.
Sau đó, Mỹ thông báo rằng ông Trump sẽ gặp lại lãnh tụ Bắc Hàn trong cuộc họp thượng đỉnh song phương lần thứ hai vào cuối tháng Hai.
Theo Reuters, trả lời các phóng viên tại Nhà Trắng về cuộc họp với đặc sứ Triều Tiên, Tổng thống Trump cho biết “đã chọn một nước” tổ chức, nhưng “sẽ thông báo trong tương lai”. “Ông Kim Jong Un rất nóng lòng, và tôi cũng vậy”, ông Trump nói.
Trước cuộc họp thượng đỉnh lần đầu tiên giữa năm ngoái ở Singapore, Việt Nam cũng được nhiều nhà quan sát coi là “địa điểm lý tưởng” để đón hai nhà lãnh đạo Mỹ và Triều Tiên tới họp bàn.
Trả lời VOA Việt Ngữ về lý do vì sao Việt Nam lại đóng vai trò ngày càng lớn trong vấn đề liên quan tới Triều Tiên, tiến sĩ Vũ Minh Khương từ Trường Chính sách công Lý Quang Diệu thuộc Đại học Quốc gia Singapore nói rằng “trong công cuộc cải cách và phát triển, ảnh hưởng của một quốc gia tới một quốc gia khác không chỉ phụ thuộc vào sức mạnh kinh tế hay quan hệ thân tình mà còn ở sự tương đồng về hoàn cảnh và tính khả dụng của cách đi”.
Chuyên gia từng có nhiều năm học tập và làm việc ở Mỹ này nói thêm rằng “ảnh hưởng của Việt Nam với Triều Tiên là ở khía cạnh thứ hai này”.

Bộ trưởng Ngoại giao Triều Tiên Ri Yong Ho gặp Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc hồi tháng 12 năm ngoái.
Cuối năm ngoái, Bộ trưởng Ngoại giao Triều Tiên Ri Yong Ho đã công du 4 ngày Việt Nam và gặp các quan chức hàng đầu của nước chủ nhà, trong đó có Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc.
Ông Phúc sau đó được cổng thông tin chính phủ dẫn lời nói với ông Ri rằng Hà Nội “sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm với Triều Tiên, trong đó có việc mở rộng kinh tế đối ngoại, thu hút đầu tư và du lịch".
Trước đó, trong chuyến thăm tới Việt Nam lần đầu tiên trên cương vị người đứng đầu Bộ Ngoại giao Mỹ, ông Mike Pompeo phát biểu: “Trước sự thịnh vượng và mối quan hệ đối tác chưa từng thấy mà Hoa Kỳ đang có với Việt Nam hiện nay, tôi xin có một thông điệp cho Chủ tịch Kim Jong Un: Tổng thống Trump tin rằng đất nước của ngài có thể lặp lại con đường của Việt Nam. Sẽ là cơ hội của ngài nếu ngài nắm bắt nó. Phép màu này có thể trở thành phép màu của ngài ở Bắc Triều Tiên”.
“Hoa Kỳ đã rõ ràng về những gì chúng tôi mong đợi từ phía Bắc Triều Tiên để khởi động cho tiến trình này. Sự lựa chọn bây giờ thuộc về Bắc Triều Tiên và nhân dân của họ. Nếu họ làm được việc này, họ sẽ được nhớ đến, và Chủ tịch Kim sẽ được nhớ đến như một anh hùng của nhân dân Triều Tiên”, Ngoại trưởng Mỹ nói thêm.
---------------

Giỗ đầu của LS Lê Đình Hồ

Tác giả: Nguyễn văn Trị
23/01/2019

Kính thưa Quý vị,
SGT hân hạnh nhận được bài viết của Ông Nguyễn Văn Trị, người chỉ quen biết và sống chung với LS Lê Đình Hồ có 7 tháng sau 30/4/75, nhưng suốt thời gian hơn 40 năm qua, đã để lại trong tâm hồn Ông, những rung động sâu xa và thức ngộ tuyệt vời về tình bạn, “Dù chỉ là mấy tháng phù du, nhưng sau cả hàng chục năm xa cách mất biệt tin nhau, chúng tôi vẫn nhớ và nghĩ đến nhau. Tình cảm giữa tôi và Hồ là thế đó. Nên khi được tin Hồ nằm xuống, tôi đau xé lòng.” Nhận xét về cuộc đời và cái chết của LS Lê Đình Hồ, Ông cũng khẳng định, chính lý tưởng đã làm cho LS Lê Đình Hồ trở thành bất tử: “LS Lê Đình Hồ đã có một cuộc sống đầy hoạt động sôi nổi và có lý tưởng dẫn dường, nên khi trái tim anh dừng đập, chỉ là sự kết thúc của một sứ mệnh và sứ mệnh khác sẽ bắt đầu ở một thế giới khác, chúng ta tin là có thật”.
Chân thành cảm ơn Ông Nguyễn Văn Trị, và sau đây, chúng tôi xin trân trọng giới thiệu cùng Quý vị, nguyên văn bài viết của Ông.
Trân trọng,
Hữu Nguyên

Nhớ Lê Đình Hồ
Ngày giỗ đầu của bạn…

Hình trên: LS Lê Đình Hồ và tác giả (bên phải), nhân dịp tác giả ghé thăm Sydney.
Ngày đến tuổi nghỉ hưu, Nguyễn văn Tri viết lên fb đôi dòng tâm trạng, đại khái từ nay thế sự xa rồi, mình được thảnh thơi… Thế là ngay buổi tối hôm đó, ông bạn Lê Đình Hồ từ bên nước Úc gọi về cự nự tôi một trận: “Mình không thể hiểu nổi sao Trị lại chấp nhận hai tiếng NGHỈ HƯU? Tôi ghét ông dùng chữ HƯU nhé. Ông đừng dùng sự nghỉ ngơi, để trốn tránh trách nhiệm với cuộc đời, mà phải nhớ rằng, sống trên cuộc đời này là phải xả thân, phải cống hiến, cho đến khi sức cùng lực tận nhé…”.
Mô Phật, chỉ có thể là khẩu khí của Lê Đình Hồ, một người bạn mà cuộc đời đã đưa đẩy chúng tôi đến với nhau sau 30-4-1975. Lúc đó Hồ học năm cuối trường Luật và tôi học sau anh 2 lớp. Chúng tôi đều độc thân, sống xa gia đình, gặp nhau tại Saigon trong những ngày loạn quân loạn quan nên có chung hoàn cảnh dễ gần gũi và thân thiết nhau hơn.
Ở chung một thời gian tại cư xá dành cho sinh viên QT sống xa nhà, rồi vì hoàn cảnh, chúng tôi buộc phải chia xa mà không ngờ từ đó mất liên lạc nhau cho đến hàng chục năm trời.
Rồi một hôm, đâu khoảng năm 1997, bất ngờ tôi nhận được điện thoại từ xa của bạn. Hai người nói chuyện vui như mở hội. Hồ cho biết đã định cư tại Úc cùng gia đình, học lại Luật, tốt nghiệp và đang hành nghề luật sư, vừa học Master ngành Chính trị tại đại học NSW.
Từ đó, chúng tôi nối liên lạc với nhau và thường thư từ qua lại. Từ ngày ra khỏi đất nước chưa bao giờ Hồ quay về VN. Do còn mẹ già nên thỉnh thoảng bạn cho vợ con về thăm bà nội. Những lần đó, gia đình Hồ đều ghé nhà thăm vợ chồng tôi, nên tình cảm của hai gia đình trở nên thân thiết.
Năm 2002, Hồ gởi thư mời tôi sang Úc, với nội dung viết cho ông Tổng Lãnh Sự Úc là do hoàn cảnh anh ấy không thể về VN được, nên đề nghị LS Úc cấp visa cho tôi đi thăm bạn. Lại một khẩu khí nữa của Lê Đình Hồ, đến nỗi khi đọc bản copy lá thư, tôi nghĩ chắc họ sẽ từ chối, nhưng cuối cùng tôi đã được cấp visa.
Đó là chuyến đi mà tôi không thể nào quên trong đời. Những ngày sống với bạn và gia đình bên ấy là những ngày lưu dấu biết bao tình cảm. Hầu như ngày nào chúng tôi cũng cặp kè bên nhau. Buổi sáng, sau khi đưa con đến trường, Hồ dẫn tôi đến văn phòng. Bạn tiếp thân chủ, tôi ngồi đọc sách. Buổi trưa chúng tôi đi ăn, buổi chiều chúng tôi ngồi ở những quán xá, uống bia với bạn của Hồ, bạn của tôi, ban đêm Hồ dẫn tôi đến casino, khu King Cross tham quan cho biết. Có buổi khuya chúng tôi phóng xe ra tận biển, chỉ để hít thở gió biển và ngắm trăng sao. Về tới nhà, chúng tôi nói chuyện tới sáng, đến nỗi vợ bạn nhắc cả hai phải chợp mắt một lát!
Mười ngày ở Sydney thật sự là khoảng thời gian ý nghĩa nhất trong cuộc đời của tôi.
Những năm sau có dịp công tác nước Úc, tôi ghé thăm Lê Đình Hồ. Hồ đến khách sạn ngủ lại với tôi. Có lần thấy Hồ ở lại văn phòng ban đêm, ngạc nhiên tôi hỏi, Hồ trả lời có nhiều vụ kiện phức tạp cần đọc hồ sơ nên ngủ lại cho tiện. Khi tôi yêu cầu phải đưa đến thăm gia đình, Hồ chiều ý nhưng khi gặp nhau, dù cũng hỏi thăm, chụp hình chung, tôi thoáng đọc trong mắt vợ chồng bạn sự xa cách. Hồ và bà xã đều giấu tôi về chuyện hai người sống ly thân và sau này tôi mới biết.
Trở về với công việc của Lê Đình Hồ, ngoài hành nghề luật sư tại Tòa Thượng thẩm bang NSW, bạn còn dành thời gian nghiên cứu về luật pháp và soạn tự điển. Năm 1995, Lê Đình Hồ xuất bản cuốn tự điển Phân giải Chính Trị và Bang giao Quốc tế, dày 734 trang gây nhiều tiếng vang trong giới học thuật, trường đại học tại Úc và Hoa kỳ. Với tâm huyết làm được điều gì đó hữu ích cho đời và thế hệ trẻ, nhất là sinh viên Việt Nam du học về ngành luật, chính trị, bang giao quốc tế, và cho những ai quan tâm đến các lãnh vực này. Lê Đình Hồ đã dành nhiều năm trời biên soạn cuốn Tự điển Pháp luật Anh Việt – Việt Anh (năm 2004),dày 1881 trang, với nội dung và cách giải thích sự kiện luật pháp, chính trị có liên kết với thực tế xảy ra trên thế giới. Cuốn sách được đón nhận với sự khâm phục từ giới chính trị gia và luật gia hàng đầu tại Hoa Kỳ và Úc. Ngay chính cố TNS John McCain đã viết trong lời giới thiệu: “Ông Lê Đình Hồ biên soạn cuốn tự điển này, trước tiên để giúp đỡ đồng hương của ông, thông hiểu những yếu tố căn bản pháp lý về mậu dịch quốc tế. Cuốn tự điển song ngữ này là một văn kiện quan trọng và đúng lúc, để giúp chúng ta xây dựng sự thông hiểu chung đó…” (trang ii).
Trong thời gian biên soạn tự điển, đó là những năm VN mới nối lại bang giao với HK nên chưa có những công cụ truyền thông hiện đại như bây giờ. Có một vài tài liệu xuất bản từ thời VNCH, Lê Đình Hồ đã nhờ tôi vào thư viện Quốc gia tìm kiếm, photo rồi gởi bằng fax qua Úc. Tôi rất hứng thú được góp phần nhỏ vào sự ra đời của cuốn tự điển do bạn biên soạn. Tôi còn nhớ, khi Hồ yêu cầu viết vài dòng cảm nghĩ, về sự hữu dụng của cuốn tự điển, cho sinh viên và những ai làm việc về luật pháp tại VN, tôi rất muốn, nhưng sự “khôn ngoan” của người sống trong xã hội này, mách bảo tôi là không nên, vì e rằng các hoạt động chính trị nào đó của Lê Đình Hồ ở nước ngoài có thể làm khó cho mình ở trong nước, nhất là khi tôi còn đi làm việc!
Lê Đình Hồ thương quý bạn đến mức, muốn để hình ảnh hay thủ bút của bạn vào tác phẩm của mình, nên đã yêu cầu tôi, gởi qua tấm hình chụp chung với Tổng thống HK Bill Clinton để bạn cho vào tự điển khi nói đến một thuật ngữ ngoại giao có dẫn chứng câu nói của TT Hoa Kỳ (trang 1104).
Tuy thành công về sự nghiệp, nhưng cuộc sống gia đình của Lê Đình Hồ không xuôi chèo mát mái. Hết duyên với người vợ đầu, Lê Đình Hồ nối duyên với người vợ sau và có thêm 3 cháu nhỏ. Tưởng bạn sẽ được hạnh phúc với tổ ấm sau cùng, trong ngôi nhà ngập tràn tiếng nói cười hồn nhiên của bầy con trẻ, nhưng ngờ đâu, đúng 1 giờ trưa [giờ VN – SGT chú] ngày 23/1/2018, bạn tôi đã mãi mãi nằm xuống bởi 3 phát súng oan nghiệt.
Tôi bàng hoàng đến độ sững sờ, và cho đến mấy ngày sau vẫn không tin được đó là sự thật – mình đã mất một người bạn chí cốt trên cuộc đời. Một người bạn để cho tôi hiểu, không nhất thiết phải kề cận bên nhau mới là bạn thân. Năm 1975, tôi và Hồ mới biết nhau và sống chung với nhau được 7 tháng. Trong thời gian đó chúng tôi hiểu nhau, chia sẻ tâm sự, ngủ chung một chiếu ở cư xá, hút chung điếu thuốc và cùng vẽ vời một tương lai chung. Cuộc đời thú vị và ý nghĩa nhất là khi ta có một người bạn thân, và một người bạn đời thủy chung. Dù chỉ là mấy tháng phù du, nhưng sau cả hàng chục năm xa cách mất biệt tin nhau, chúng tôi vẫn nhớ và nghĩ đến nhau. Tình cảm giữa tôi và Hồ là thế đó. Nên khi được tin Hồ nằm xuống, tôi đau xé lòng.
Năm ngoái, vào đêm 29 Tết, tôi một mình vào quán cóc ven đường tìm bàn trống gọi bia, đĩa mồi, để uống khóc nhớ bạn.
Tối qua nhận được tin nhắn của con gái bạn từ Sydney: “Chú ơi, ngày mai giỗ đầu ba cháu”… Tôi bần thần cả người, chẳng muốn làm gì cả. Thế là bạn tôi đã đi xa một năm rồi ư?
Ngày động quan Lê Đình Hồ, có rất nhiều chính trị gia, trí thức, và người dân Sydney tiễn đưa. Đám tang có rất nhiều bậc cao tăng, tụng kinh cầu siêu tịnh độ, vì lúc sinh thời LS Lê Đình Hồ đã đóng góp rất nhiều công sức cho Giáo hội Phật Giáo Úc châu. Ngoài việc hành nghề, LS Hồ sẵn lòng tư vấn miễn phí, cho những người Việt thu nhập thấp cần sự trợ giúp pháp lý. Anh tham gia nhiều hoạt động trong cộng đồng, với chính kiến riêng của mình, nên có nhiều người hiểu, quý mến anh, nhưng cũng có không ít người không đồng ý với anh. Cái chết của anh đến nay, dù thủ phạm đã bị bắt giữ chỉ sau ít tháng, nhưng vẫn chưa đủ chứng cứ để đưa ra tòa xét xử. Dù kẻ thủ ác phải đền tội, nhưng mãi mãi, gia đình mất đi một người chồng, người cha, người anh em, và tôi mất đi một người bạn. Một sự mất mát không gì có thể bù đắp được.
Vài ngày sau khi Lê Đình Hồ mất, tôi đã viết trên tờ Saigon Times của nhà báo Hữu Nguyên, là tờ báo Lê Đình Hồ làm Cố Vấn Pháp Lý trong hàng chục năm, những dòng tiếc thương:
LS Lê Đình Hồ đã có một cuộc sống đầy hoạt động sôi nổi và có lý tưởng dẫn dường, nên khi trái tim anh dừng đập, chỉ là sự kết thúc của một sứ mệnh và sứ mệnh khác sẽ bắt đầu ở một thế giới khác, chúng ta tin là có thật.
Một con người dũng cảm và nhiệt huyết với cuộc đời, và thiết tha phụng sự như thế, thì cái kết thúc của anh hôm nay, cũng là một bản hùng ca. Cái chết của anh nói lên một điều, vì anh mạnh mẽ quá, kiên cường quá, nên địch thủ của anh, phải dùng đến phương tiện đê tiện, hèn hạ nhất để bịt miệng anh. Luật sư Lê Đình Hồ luôn sống mãi trong lòng bè bạn, trong sự biết ơn của những người mà vì họ, anh bảo vệ, những người thân yêu mà khi anh mất đi, mới có người mới nhận ra cái cao cả của anh. Thương tiếc cho một tài năng lớn, chỉ mới toả sáng ở một góc trời. Với anh, tuổi 65 chỉ mới chớm nở của tinh hoa phát tiết, vì có lần anh nói với tôi: “Trị biết không? Ông Trump đến 71 tuổi mới bước vào làng chính trị!”. Dù chỉ là một câu chia sẻ vui giữa bạn bè, nhưng tôi tin, anh vẫn là người chiến sỹ, đang dấn thân cho những điều cao đẹp, mà trong suốt cuộc đời, anh kiên trì theo đuổi.
Nhớ LĐH – Ngày giỗ đầu của bạn… 23/1/2019

Nguyễn Văn Trị

VIẾT LÊN TRỜI CAO

// ,
Tác giả: BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Ngày đăng: 2019-01-23

Năm 1959, tôi say mê đọc cuốn “Trăm Hoa Đua Nỡ Trên Đất Bắc", vì trong đó, tôi càng thấu hiểu hơn chính sách tàn bạo của Việt Cộng chà đạp một cách tàn bạo quyền tự do sáng tác của những người làm văn hóa, nghệ thuật. Tôi tự hỏi tại sao Bộ Quốc Gia Giáo Dục Việt Nam Cộng Hòa không đưa cuốn sách của cụ Hoàng văn Chí vào chương trình giáo dục, để cho học sinh, sinh viên thấy rõ “thiên đường xã hội chủ nghĩa”.

Cuốn sách của cụ Hoàng văn Chí chắc chắn sẽ đóng góp rất lớn cho tư duy giới trí thức Miền Nam. Nó còn giá trị hơn những công tác tuyên truyền Chống Cộng của chính phủ, vì nó là tài liệu sống làm bằng chứng tố cáo Việt Cộng một cách hiệu quả hơn hết.

Ngoài tác dụng tư tưởng Chống Cộng, những bài thơ, bài văn ở Miền Bắc còn giúp cho học sinh lý tưởng xây dựng nhân cách nữa. Ví dụ Phùng Quán đã thổ lộ như sau:

“Tôi muốn làm nhà văn chân thật
Chân thật trọn đời
Ðường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã…”

Tôi không phải là nhà văn, nhà thơ. Nhưng dù là người lính thua trận, tôi cũng cố gắng noi gương nhà thơ Phùng Quán để sống một cuộc đời xứng đáng: “Làm người chân thật”.

Tôi nghiệp cho Phùng Quán, một con người khí khái mà phải bị sống trong một chế độ hủy hoại phẩm giá con người, khiến cho ông phải than thở:

“Có những phút ngã lòng.
Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy…”

Bản thân tôi, một người sống trong tự do, nhưng quang cảnh “gió tanh, mưa máu” của những phần tử vô nhân cách cũng khiến cho tôi có những phút ngã lòng. Nhưng tôi không buông xuôi, dù mình chẳng có câu thơ nào để vịn.

Đọc bài viết cho bạn Lê Đình Hổ của ông Nguyễn văn Trị, tôi cũng nhận thấy mình có một điểm tương đồng với Luật sư Lê Đình Hồ. Ông Nguyễn văn Trị báo cho bạn biết ông đã nghỉ hưu, từ nay thảnh thơi, không còn điều gì để bận tâm, liền bị Luật sư Lê Đình Hồ mắng:“Mình không thể hiểu nổi sao Trị lại chấp nhận hai tiếng NGHỈ HƯU? Tôi ghét ông dùng chữ HƯU nhé. Ông đừng dùng sự nghỉ ngơi, để trốn tránh trách nhiệm với cuộc đời, mà phải nhớ rằng, sống trên cuộc đời này là phải xả thân, phải cống hiến, cho đến khi sức cùng lực tận nhé…”

Tôi cũng có những người bạn rất thân, thương quý tôi lắm, khuyên tôi: “Mày mới mổ tim xong, hãy lo tĩnh dưỡng. Vả lại, ở tuổi này (80) thì mày nên nghỉ ngơi cho khỏe tâm trí”.Tôi không dám mắng bạn như Luật sư Lê Đình Hồ mắng ông Nguyễn văn Trị.

Luật sư Lê Đình Hồ đã lìa trần thế, nhưng bạn anh là Nguyễn văn Trị bằng những lời chân thành, thiết tha đã dựng lại trước mắt tôi hình ảnh một nhà tranh đấu kiên cường, miệt mài đóng góp cho quê hương, dân tộc. Tôi xin cám ơn anh Nguyễn văn Trị. Bài viết của anh giúp tôi vịn vào để đứng dậy giống như nhà thơ Phùng Quán đã “Vịn câu thơ mà đứng đậy”. Vì tôi tin rằng trên cõi đời này vẫn còn có người bạn hiểu mình, thương yêu mình mà ta có thể gọi là tri âm, tri kỷ.

Giáng sinh năm 2018, nhà văn Trần thị Bông Giấy từ San Jose xuống Quận Cạm thăm vợ chồng tôi và tặng quà. Sau đó mấy ngày Bông Giấy viết cho tôi và kèm theo địa chỉ email của một một nhóm người, đoạn email chúc tết dương lịch 2019 như sau:

San Jose, Jan. 1. 2019 thứ Ba.

Happy New Year 2019 Anh Chị.

Hôm qua, 31/12/2018 là ngày sinh nhật của em.

Trong khi cả thế giới ôm hôn nhau chúc mừng năm mới thì em ngồi lặng lẽ một mình trong phòng sách ở San Jose, hai tay ôm đầu, đắm chìm tâm hồn trong nỗi ngậm ngùi sâu sắc cho Bà Mẹ Quê Hương có những đứa con sống lây lất hải ngoại hoặc đang trong cuộc sống quốc nội điêu linh đã 43 năm.

Mấy chục năm trôi qua cái vèo! Nhìn lại, thấy còn nhiều điều tâm huyết chưa được hoàn tất mà thời gian sống của mình đã gần đến điểm cuối.

Anh ạ, mấy lúc sau này, vừa làm việc trên các tác phẩm của Kiều Mỵ (và của em), em vừa mở các YouTube, nghe người ta nói chuyện lăng quăng.

Lúc đầu không chú tâm, chỉ là “để âm thanh rổn rảng cho có bạn”. Mãi rồi, em hiểu được sâu hơn các vấn đề thời cuộc, đặc biệt về giới chữ nghĩa, truyền thông ở hải ngoại nói chung và Nam Cali nói riêng.

Nghe xong buồn lắm khi nhận ra vấn đề DÂN TRÍ người VN không chỉ mất truyền thống tại quốc nội dưới bàn tay sắt máu kềm kẹp của CS, kể từ ngày 30/4/1975, mà còn luôn trong giới cầm bút người Việt hải ngoại theo những bon chen danh vọng hão huyền, tiền bạc bẩn thỉu, trên một đất nước ăn nhờ ở đậu.

Hai chữ DÂN TRÍ em nói không có nghĩa “học vấn, bằng cấp” mà chính là cái nhìn sâu xa, sự suy ngẫm tận gốc rễ về Thân Phận Dân Tộc và Con Người VN.

Hôm Noel 2018 đến thăm Anh Chị, ngồi trò chuyện, em đưa các “tên tuổi hải ngoại ồn ào” hỏi Anh, không phải vì em có giao thiệp với họ (hoàn toàn KHÔNG) mà chỉ vì muốn “biết” về họ”.

Đồng thời cũng RẤT MỪNG mà nhận ra Anh (tay viết đấu tranh) và em (nhà văn) là hai trong số cầm bút ít ỏi CÒN GIỮ được điều LƯƠNG THIỆN thuần túy trong cốt cách người Việt TỰ NGÀN XƯA.

Anh của hai năm trước gặp nhau tận mặt, hay Anh của các bài viết đã phổ biến khắp thế giới, cũng chẳng khác nào Anh của thời điểm nhiễu nhương bây giờ ở hải ngoại đầy dẫy tự do, trong khi Dân Tộc thì đã chìm đắm quá sâu trong thống khổ 43 năm, hay mất hoàn toàn vào tay Tàu Cộng rồi.

Và em, chắc Anh nhận thấy em chẳng có gì thay đổi (trên chữ nghĩa và đời sống) so với thời 1993 viết bài vạch trần con người & tư tưởng biến chất của nhà văn Phan Nhật Nam; năm 1997 viết bài đặt vấn đề về sự quay đầu quy phục CS của nhạc sĩ Phạm Duy; hay thời 2004 viết hai bài công kích chữ nghĩa và nội dung hai tác phẩm ồn ào dư luận “Chuyện Kể Năm 2000” và “Tổ Quốc Ăn Năn” của nhà văn Vũ Thư Hiên và nhà tranh đấu Nguyễn Gia Kiểng?

Đó là tính cách CHUNG THỦY rất cần thiết cho một người cầm bút LƯƠNG THIỆN không bao giờ bẻ cong ngòi viết, đổi thay tâm tính hoặc “bán mình cho quỷ”, dù có đang sống dưới bất cứ dưới chế độ khắc nghiệt hay hoàn cảnh thực tế khó khăn nào.

Em hãnh diện vì Anh.

Và nghĩ, chắc Anh cũng không xấu hổ vì em?

Kiếp này, anh em mình không làm gì được cụ thể cho quê hương đang quằn quại dưới ách cai trị của CSBV và với viễn ảnh rất gần của ngoại bang xâm lược; nhưng không vì thế mà em bi quan về nòi giống kiên quyết Tổ Tiên lưu lại sẽ bị hủy diệt tận gốc.

Lịch Sử chính là cái cầu vĩ đại; từng mỗi người dân là từng viên gạch góp phần xây nên các nhịp cầu dài ấy. Người này ngã xuống, người khác đứng lên. Thế hệ này mai một, thế hệ khác nối bước theo sau ngay.

Anh và Em chính ĐÃ và CÒN ĐANG tiếp tay làm cái việc “tự hiến mình làm viên gạch nhỏ” qua phương tiện chữ nghĩa trong sáng, đời sống thanh đạm, tâm hồn lương thiện và tư cách đúng đắn.

Những tấm gương, theo Thời Gian sẽ càng thêm rạng rỡ.

Năm mới, em cầu chúc Anh Chị mọi điều như ý. Không biết bao giờ lại có dịp ngồi uống bièrre với nhau như chiều 23/12/2018 tại nhà anh ở Nam Cali, nhưng chắc chắn trong cả hai đều có hình ảnh đẹp của nhau.

Em, BG.”

Tôi có ý định viết một email để cám ơn nhà văn Trần thị Bông Giấy vì Bông Giấy đã thấu hiểm tâm can của mình đối với Đất Nước như một người tri âm, tri kỷ. Nhưng sau đó, tôi nhận được email của anh Peter Phạm, một người bạn trẻ, khi mất nước chưa tới tuổi thi hành nghĩa vụ quân sự, nhưng là rất người rất triệt để lằn ranh QUỐC – CỘNG.

Email của người bạn trẻ Peter Phạm có tựa đề như dưới đây:

Thư gởi lên trời cao.

Được đọc ké lá thư của Bông Giấy gửi cho Bằng Phong Đặng văn ÂU, tui cảm khái vô cùng, cuộc đời đâu phải toàn là “ mắt trắng như ngân nhũ”, có duyên sẽ gặp, hãy gõ sẽ mở, đôi khi không cần gõ, cửa vẫn mở như thường, nếu có tấm lòng.

Đời xưa bên Tàu có Nguyễn Tịch, nhìn thế nhân bằng đôi mắt trắng dã, mà khi nhìn bạn hiền Lưu Linh lại bằng cặp mắt nhung xanh.Đời nay kém gì, có một Bông Giấy thất vọng cuộc đời, chán chường nhân thế, đã có lúc phải than rằng :

Thế gian đông người quá.
Ta biết tìm tri kỷ nơi nao ? ( thơ TT BG)

Thế nhưng BG đã nhìn xuyên thấu tâm tình, hoài bão, ước vọng Bằng Phong.

Tản Đà , trong một cơn ngất ngưỡng, giơ cao ly rượu mà rằng: “cất chén Quỳnh riêng hỏi bạn tri âm”, cả một đời tài hoa, văn thơ thi phú ngút ngàn, thế mà ông núi Tản sông Đà, chỉ có mỗi ước mơ, tìm được “ bạn tri âm”, người bạn cùng cá tính cùng sở thích với mình...... không dám hão huyền đi tìm người tri kỷ. Thế mới biết.!!!!

Hêhhhehehe,

Tri âm dễ kiếm, tri kỷ khó tìm,
Tri âm hiểu tiếng, tri kỷ hiểu lòng.

Bọn Tàu xưng tụng Bá Nha Tử Kỳ, chuyện nhỏ như con thỏ, chuyện 2 anh Tàu già, cảm được âm giai, âm sắc, mà đoán được ý nhau, chỉ có thế, chả có gì mà văn học Tàu ầm ỉ cả ngàn năm. Thúy Kiều của Nguyễn Du hay ho hơn nhiều, chỉ với cây đàn 4 dây mà “khúc đâu Hán Sở chiến trường, nghe ra tiếng sắt tiếng vàng chen nhau..” nghe ra được trận chiến Bành Thành, nhìn ra được cái dũng mảnh của Sở Bá Vương Hạng Võ, một mình một ngựa, với hồng nhan tri kỷ Ngu Cơ trên lưng và trong thế cùng lực kiệt, một ngày, chỉ một ngày, đánh bại 60 tướng tài của Lưu Bang và cũng chỉ với 4 dây đàn, Thúy Kiều trỗi lên khúc, “khúc đâu Tư Mã Phượng cầu, nghe ra như oán như sầu phải chăng?”, khiến nàng họ Trác phải leo cửa sổ theo trai.

heeehehe.

Ông Bằng Phong, xưa kia, thời còn trai trẻ, đi gió về mây, chiến bào rực rở, lon lá đề huề, nhào lộn trong làn tên mũi đạn, chiến công lẩm liệt, lẽ dĩ nhiên huy chương trĩu ngực, lẽ dĩ nhiên hãnh diện vô cùng. Nhưng xét cho cùng, đó là trách nhiệm, là bổn phận người trai. Nhưng vận người ,vận nước trôi nổi cùng nhau, người trai trẻ năm xưa, nay là ông già 8 bó, chiếc phản lực gào rú năm xưa, nay là cái xe van cũ kỹ, ho hen, cây súng năm xưa đã gãy, cây bút hôm nay dường như gần hết .....mực, hề gì!!!!?

Ông BP tả xung hữu đột, tay phải ông đánh bọn Việt Cộng man rợ, bọn “Còn Đảng còn Mình”, tay trái ông vạch mặt bọn Quốc Gia giả hiệu, bọn chống Cộng giả hình. Ông cô đơn, đơn độc, thế nhân nhìn Ông như anh già gàn rở, như kẻ bất đắc chí cuộc đời. ......hề gì !!!??? Ông chiến đấu không vì lon lá, không cần huy chương.

“Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ”, ông biết rõ điều đó, nhưng .....hề gì, dăm ba eo sèo nhân thế, miệng lưỡi thế gian, ông bỏ ngoài tai, ông “chiếnđấuchoquêhương”, ông đấu tranh cho Dân Tộc, và hơn hết ông hành xử của một người có lương tri.

Ông BP dường như không dám mơ có một Nguyễn Tịch trong đời, nhưng hôm nay với lá thư đầu năm của BG, ông BP còn chần chờ gì mà không bắt ngay một “cúp riệu” .......

“Ai tri âm đó, ai mặn mà với ai.”

Peter pham

Thưa anh Nguyễn văn Trị,

Nhờ đọc bài viết của anh viết về người bạn, tuy xa mặt nhưng không cách lòng, anh đã nói lên con người thật của Lê Đình Hồ, tôi càng nhận thấy mình chưa xứng đáng như những lời thân ái của nhà văn Trần thị Bông Giấy và người bạn trẻ Peter Phạm.

Anh Nguyễn văn Trị thân mến,

Lý do tôi đăng hai email của Bông Giấy và Peter Phạm để nhắn với những người còn mang hoài bão gầy dựng NIỀM TIN cho xứ sở, cho dân tộc, rồi ra sẽ có người chia sẻ hiểu mình, thương mình.

Tôi may mắn có được nhà văn Bông Giấy xem tôi như người anh thân thương để tâm tình.

Tôi may mắn có người bạn trẻ tâm huyết đã đọc được nỗi lòng của mình cho Đất Nước.

Nếu bây giờ tôi nói lời CẢM ƠN với Bông Giấy, với Peter Phạm, chắc chắn họ sẽ không hài lòng, vì những gì họ viết cho tôi không phải để nhận lời CÁM ƠN.

Hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ có dịp bắt tay anh Nguyễn văn Trị.

Bằng Phong Đặng văn Âu,
Ngày 23 tháng 1 năm 2019,

----------

Ý kiến độc giả :

Khi ra chiến trường đang nổ súng giết địch mà nghe ở đồi bên cạnh cũng có tiếng súng bạn nỗ vang hướng về cùng mục tiêu thì hẳn người lính quốc gia cảm thấy phấn khởi và ấm lòng. Tuy nhiên họ không biết rằng từ những bụi rậm hay hốc đá, lại có những chiến sĩ biệt kích âm thầm nhả đạn qua súng hảm thanh khiến địch ngả chết.


Súng Carbine De Lisle đã từng được xử dụng tại Huế năm 1968
Trong biến cố Tết Mậu Thân ở Huế đã có một chiến sĩ âm thầm như vậy nhả đạn vào Việt Cọng, thằng đi trước vẫn tiến mà không biết thằng đi sau dã ngả sụm bởi viên đạn câm lặng từ họng súng của người biệt kích đơn độc sở hữu được một vũ khí hiếm.

Hãy bền chí chiến đấu và sẽ gặt được kết quả… như TT Trump đã đắc cử vẻ vang nhờ những cử tri thầm lặng.

JB Trường Sơn

Powered by Blogger.