Hải Ngoại Ngày Nay


LIÊN KẾT HẢI NGOẠI YỂM TRỢ QUỐC NỘI ĐẤU TRANH

GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI VIỆT CỘNG

GIẢi TRỪ HIỂM HỌA XÂM LĂNG TRUNG CỘNG

Tin Tổng Hợp – 19/4/21

Monday, April 19, 2021 // ,

 Tin Tổng Hợp – 19/4/21

(Le Monde) – Hoa Vi bị cáo buộc làm gián điệp ở Hà Lan – Theo một báo cáo được nhật báo “De Volkskrant” tiết lộ ngày 17/04/2021, tập đoàn viễn thông Trung Quốc đã truy cập được vào dữ liệu của  mạng di động của KPN và các cuộc trò chuyện cựu thủ tướng Hà Lan Jan Peter Balkenende (2002-2010), cũng như các thành viên trong chính phủ của ông. Tờ báo dựa trên một báo cáo vẫn được giữ bí mật kể từ năm 2010. Kết luận của báo cáo đặc biệt “nhạy cảm” vì sự kiện nói trên có thể “đe dọa nghiêm trọng” sự tồn tại của mạng KPN Mobile, vào thời điểm đó có 6,5 triệu người đăng ký. KPN đã sử dụng công nghệ của Hoa Vi từ năm 2009 và sáu nhân viên Trung Quốc đã làm việc tại trụ sở chính của công ty ở La Haye.

(AFP) – Tokyo hối thúc Miến Điện thả một nhà báo người Nhật. Theo lời phát ngôn viên đại sứ quán Nhật Bản, nhà báo độc lập Yuki Kitazumi bị bắt hôm Chủ Nhật 18/4/2021 và đã bị chuyển từ đồn cảnh sát đến nhà tù Insein, nổi tiếng dành để giam giữ tù chính trị. Hiện nhà báo này vẫn chưa bị kết tội và các nhà ngoại giao vẫn đang vận động để có thể tiếp xúc với người này ở trại giam. Đây cũng là lần thứ hai nhà báo độc lập người Nhật này bị bắt kể từ sau vụ đảo chính. Tại Miến Điện, giới báo chí thường là mục tiêu bị lực lượng an ninh tấn công vào lúc chính quyền tìm cách kiểm soát thông tin bằng cách siết chặt truy cập Internet hay thu hồi giấy phép hoạt động một số truyền thông Miến Điện

(AFP) – New Zealand và Úc khai trương hành lang du lịch giữa hai nước. Sau 400 ngày bị cô lập và chia cách vì Covid-19, Úc và New Zealand đã khai trương điều được gọi nôm na là “bong bóng” du lịch tập hợp hai nước vào ngày hôm nay 19/04/2021. Cách mở hành lang hàng không riêng nối liền hai nước, cho phép đi lại mà không cần phải kiểm dịch khi đến nơi, sẽ giúp đoàn tụ các gia đình bị ly tán kể từ khi biên giới bị đóng cửa. Trước đại dịch, người Úc chiếm tỷ lệ lớn nhất (40%), trong số khách du lịch nước ngoài đến New Zealand, với khoảng 1,5 triệu lượt vào năm 2019.

(AFP) – Pháp: Tổng thống Macron tăng cường các biện pháp an ninh. Một năm trước bầu cử tổng thống Pháp, ông Emmanuel Macron viếng thăm thành phố Montpellier tại miền nam trong ngày 19/04/2021. Đây là dịp để nguyên thủ Pháp bảo vệ chính sách an ninh đang bị cánh hữu chỉ trích là « mờ nhạt ». Elysée thông báo tuyển dụng thêm 10.000 nhân viên trong ngành từ nay đến cuối nhiệm kỳ của tổng thống Macron.Publicité

(AFP) – Chống Covid-19: Vi phạm lệnh «cách ly» tại Pháp bị phạt 1500 euro. Paris ngày 19/04/2021 thông báo mức phạt 1.500 euro nhắm vào những hành khách từ Brazil, Achentina, Chilê hay Nam Phi vào Pháp nếu vi phạm lệnh tự cách ly trong 10 ngày. Chính phru huy động cảnh sát và hiến binh kiểm tra các đối tượng cần theo dõi. Biện pháp cách ly được áp dụng kể từ hôm nay nhằm đối phó với các loại virus biến thể. Theo một số nguồn tin thông thạo biện pháp này có thể sẽ được mở rộng đến các hành khách từ Ấn Độ vào Pháp.

(AFP) – Chính quyền Mỹ chuẩn bị quyết định cho sử dụng trở lại vac-xin của tập đoàn Johnson&Johnson. Trả lời đài truyền hình ABC hôm Chủ Nhật 18/04/2021 cố vấn y tế của Nhà Trắng, bác sĩ Anthony Fauci cho biết sẽ có thông cáo rõ ràng về việc sử dụng thuốc này trước ngày Thứ Sáu 23/04/2021. Tuần trước vac-xin này đã tạm bị ngưng sử dụng tại Mỹ do phát hiện 6 trường hợp bị đông máu.  

(AFP) – Phi vụ đầu tiên của trực thăng Ingenuity trên Sao Hỏa. Cơ quan không gian NASA của Mỹ sáng ngày 19/04/2021 thông báo trực thăng Ingenuity thực hiện chuyến bay thử đầu tiên trên Hành Tinh Đỏ. Những hình ảnh đầu tiên được thu qua ống kính của tàu thám hiểm Perseverance cho thấy trực thăng bay ở độ cao 3 mét trước khi đáp xuống Sao Hỏa.

(AFP) – 12 câu lạc bộ bóng đá lớn ở châu Âu khai trương “Super League”, đối thủ cạnh của Champions League. Vào hôm qua, 18/04/2021, Thông cáo thành lập giải đấu này được công bố tối hôm qua, 18/04/2021 có chữ ký của 12 câu lạc bộ bóng đá lớn của Châu Âu, bao gồm 6 đội Anh (Arsenal, Chelsea, Liverpool, Manchester City, Manchester United, Tottenham), ba đội Ý (AC Milan, Inter Milan, Juventus) và ba đội Tây Ban Nha (Atlético Madrid, Real Madrid và FC Barcelona). Sẽ có ba câu lạc bộ khác được mời. Liên Đoàn Bóng Đá Châu Âu UEFA, định chế tổ chức Champions League, đã đe dọa trừng phạt các câu lạc bộ tham gia Super League.

https://www.rfi.fr/vi/qu%E1%BB%91c-t%E1%BA%BF/20210419-tin-t%E1%BB%95ng-h%E1%BB%A3p

Ðiểm Báo Pháp – 19/4/21

Ðiểm Báo Pháp – 19/4/21

Bí ẩn về nguồn gốc Covid khuấy động xung đột Mỹ-Trung

19/04/2021 – «Thật kỳ lạ khi đại dịch lại xuất phát ngay chính thành phố duy nhất của Trung Quốc có được một phòng thí nghiệm sở hữu bộ sưu tập lớn nhất về virus corona trên loài dơi». Nếu Covid khởi đầu từ vùng Essonne ở ngoại ô Paris, nơi đặt trụ sở một trong ba phòng thí nghiệm P4 của Pháp, thì ai có thể tin rằng đó chỉ là một sự ngẫu nhiên như Trung Quốc đang tuyên truyền?

Trang nhất của Le Figaro hôm nay dành cho tổng thống Pháp, trong bài phỏng vấn độc quyền ông Emmanuel Macron khẳng định quyết tâm làm giảm tình trạng tội phạm, «vì quyền được sống yên ổn» của người dân. Libération quan tâm đến những người mà việc giải phẫu phải hoãn lại để dành chỗ cho bệnh nhân Covid, Le Monde nói về nỗ lực trị liệu của ngành y tế để những thủ phạm bạo hành tình dục không tái phạm. Les Echos cảnh báo «Nợ công, quả bom nổ chậm», khi nợ của 35 nước giàu nhất đã tăng gấp bốn lần trong 25 năm qua. La Croix đặt câu hỏi «Một hiệp ước nguyên tử Iran, liệu vẫn còn có thể?»

Bên ngoài khu vực phòng thí nghiệm P4 của Viện Vi trùng học Vũ Hán, ngày 03/02/2021.
Bên ngoài khu vực phòng thí nghiệm P4 của Viện Vi trùng học Vũ Hán, ngày 03/02/2021. AP – Ng Han Guan

Đại dịch xảy ra tại nơi có phòng thí nghiệm P4: Ngẫu nhiên?

Về quan hệ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, Les Echos có bài phân tích «Bí mật về nguồn gốc Covid càng làm tăng thêm sự đối địch Mỹ-Trung». Chính quyền Biden muốn buộc Bắc Kinh phải trả giá vì đã dối trá, giấu diếm nguyên nhân xảy ra đại dịch, đây sẽ là mối đe dọa nặng nề cho Trung Quốc.

«Vụ con virus thoát ra khỏi phòng thí nghiệm P4 một cách bí ẩn», nghe chừng như là tựa đề của một truyện phiêu lưu Tintin, nhưng lại là một thực tế đang làm gay gắt thêm cuộc đối đầu thế kỷ giữa Washington và Bắc Kinh. Giáo sư Matt Ridley của đại học Oxford khẳng định đây là một giả thiết khả tín, ông nói : « Thật kỳ lạ khi đại dịch lại xuất phát ngay chính thành phố duy nhất của Trung Quốc có được một phòng thí nghiệm sở hữu bộ sưu tập lớn nhất về virus corona trên loài dơi».

Bắc Kinh đã thành công trong việc áp đặt ý tưởng con virus độc hại xuất phát từ những con dơi bày bán ở chợ Vũ Hán, tuy nay đã nhìn nhận rằng không có chợ nào bán loài vật này tại Vũ Hán, và con virus có bộ gien gần giống với Covid-19 nhất sống bám trên dơi trong những hang động cách đó tận 1.200 kilomet. Nếu đại dịch khởi đầu từ Vert-le-Petit thuộc vùng Essonne ở ngoại ô Paris, nơi đặt trụ sở một trong ba phòng thí nghiệm P4 của Pháp, thì ai có thể tin rằng đó chỉ là một sự ngẫu nhiên như Trung Quốc đang tuyên truyền?

Virus SARS đã hai lần thoát ra từ phòng thí nghiệm Trung Quốc

Bắc Kinh gặp may mắn là giả thiết virus corona thoát ra khỏi phòng thí nghiệm P4 Vũ Hán, nơi chuyên nghiên cứu những con virus nguy hiểm nhất, được tổng thống Donald Trump đưa ra, vì lời nói của ông ít được tin tưởng.

Thế nên trong cuộc chiến về xuất xứ đại dịch, Bắc Kinh đã thắng được ván đầu. Quốc gia duy nhất đòi phải mở điều tra quốc tế là Úc đã phải chịu đựng sự trả thù về hàng xuất khẩu sang Trung Quốc – không thể bình an vô sự khi chọc giận đối tác thương mại chính của 15-20 nước lớn trên thế giới. Châu Âu từ một năm qua tự bằng lòng với hàm ý về sự thiếu minh bạch của Bắc Kinh, những người ủng hộ giả thiết con virus thoát khỏi phòng thí nghiệm bị coi là theo thuyết âm mưu.

Nhưng tờ báo rất nghiêm túc Washington Post ngay từ tháng 4/2020 đã nhấn mạnh giả thiết không có gì là hoang tưởng : virus SARS, người anh em nguy hiểm của Covid-19, đã bốn lần thoát khỏi các phòng thí nghiệm có độ an toàn cao, trong đó có hai lần tại Trung Quốc. Và một kỹ thuật viên của một phòng thí nghiệm Vũ Hán (ít an toàn hơn, cách nơi xảy ra ca đầu tiên chỉ có 300 mét) từng khoe trong một video đang thao tác với các virus độc hại mà không mặc trang phục bảo hộ. Các phòng thí nghiệm ở Vũ Hán nuôi cấy đến 1.500 dòng virus, là « ngân hàng » lớn nhất tại châu Á.

Gió đang đổi chiều

Tuy nhiên gió đang bắt đầu đổi chiều. Cựu giám đốc Trung tâm Phòng chống Dịch bệnh Hoa Kỳ, Robert Redfield hồi cuối tháng Ba tuyên bố ông tin rằng đây là một sự cố phòng thí nghiệm. Tổng giám đốc Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) Tedros Adhanom Ghebreyesus dù những năm qua thông đồng với Bắc Kinh, cũng cho là « tất cả các giả thiết đều phải được xem xét », nhất là ê-kíp của WHO bị cấm tiếp cận các dữ liệu quan trọng của Vũ Hán. Tổng thống Biden cùng với 13 nước đồng minh hôm 30/03 tố cáo sự mập mờ của Bắc Kinh. Giám đốc tình báo Mỹ Avril Haines thứ Tư 14/04 khẳng định trước một ủy ban Thượng Viện là không loại trừ giả thiết con virus thoát ra khỏi phòng thí nghiệm.

Nếu rốt cuộc dư luận tin rằng các nhà khoa học Trung Quốc thiếu thận trọng để xảy ra tai nạn, sau đó lại nói dối khiến nhân loại phải rơi vào một cuộc khủng hoảng dịch tễ, xã hội, kinh tế, tâm lý chưa từng thấy xưa nay, sẽ là thảm họa cho Bắc Kinh. Chuyên gia François Heisbourg của Quỹ Nghiên cứu Chiến lược đánh giá đó là « một Tchernobyl lũy thừa 10 ». Chế độ sẽ bị mất mặt và bị trừng phạt, tất cả các Nhà nước và doanh nghiệp làm ăn với một quốc gia nguy hiểm như vậy gánh lấy rủi ro cao, chủ yếu là về uy tín.

Câu chuyện Trung Quốc chiến thắng vẻ vang con virus cũng sẽ bị xé toạc, hơn nữa vac-xin Trung Quốc lại tỏ ra kém hiệu quả. Dù không thể kiện tụng, nhiều nước sẽ buộc Bắc Kinh phải trả giá, chiến lược bành trướng thông qua « Con đường tơ lụa » coi như tiêu tùng. Vấn đề là làm thế nào Washington tranh thủ được tình thế này. Theo ông Heisbourg, Joe Biden không có lợi khi gây chiến. Biden sẽ dấn thêm nước cờ nhưng không vượt qua lằn ranh đỏ, đòi hỏi phải làm rõ khiến Bắc Kinh ngày càng lao sâu vào gian dối và mất uy tín. Dù sao đi nữa, rất khó tìm được bằng chứng, 16 tháng sau khi đại dịch khởi phát. Trong khi hồi năm 2003 Bắc Kinh chỉ mất vài tuần lễ để tìm ra xuất xứ dịch SARS.

Tiêm chủng ở Mỹ: Kết quả gặt hái từ chiến dịch Thần tốc của Donald Trump

Về mặt y tế đơn thuần, Les Echos giải thích « Làm thế nào Hoa Kỳ đã vượt qua thử thách tiêm chủng ». Tất cả những người Mỹ trưởng thành kể từ hôm nay đã được chích ngừa Covid, mục tiêu là đạt miễn dịch cộng đồng vào mùa hè này.

Ngưỡng 200 triệu liều đã vượt được, và nhịp độ tiêm chủng ngày càng nhanh, với 3,35 triệu liều mỗi ngày. Đó là nhờ chiến dịch Warp Speed (Thần tốc) do cựu tổng thống Donald Trump tung ra hồi tháng 5/2020 : đầu tư ồ ạt, chấp nhận mọi rủi ro, điều hành theo kiểu nhà binh… Chính quyền Trump không từ bất cứ điều gì để tìm ra vac-xin. Nhiều công nghệ được lựa chọn để có được tối đa cơ hội, việc triển khai và sản xuất được công tư cùng phối hợp, các liều vac-xin được đặt mua trước. Ông Joe Biden kế tục với chiến lược tiêm chủng cấp quốc gia tại các bệnh viện, nhà thuốc, ngay cả trong siêu thị. Theo CDC, trong số 66 triệu người Mỹ đã được chích ngừa, chỉ có 5.800 ca bị lây nhiễm, tức 0,008%, hết sức thấp nếu so với vac-xin cúm thông thường.

Nga: Nhà đối lập Navalny đang chết dần mòn trong tù

Liên quan đến Nga, các báo đều chú ý đến tình trạng sức khỏe tồi tệ của nhà đối lập Alexei Navalny đang bị giam giữ trong một nhà tù nổi tiếng khắc nghiệt. Theo Libération, Navalny đang chết dần mòn trong cảnh tù tội.

Cuối tuần qua, phát ngôn viên của Navalny kêu cứu trên mạng xã hội « Alexei sắp chết, trong tình trạng hiện nay sự sống chỉ tính theo từng ngày ». Nhà đối lập 44 tuổi từ nhiều tuần qua đòi được gặp bác sĩ vì đau lưng, chân tay mất cảm giác nhưng vô vọng, để phản đối ông bắt đầu tuyệt thực từ 31/03 và mỗi ngày sụt mất một kí lô. Một trong những bác sĩ quen của Navalny báo động ông cần phải được chăm sóc tích cực vì có nguy cơ ngưng tim. Theo nhà chính trị học Tatiana Stanovaya, điện Kremlin sẽ không để Navalny chết vì không có lợi, nhưng Putin sẽ không dành cho nhà đối lập một ưu đãi nào. Đối với Putin, hồ sơ đã đóng lại, Navalny đã ở trong tù, mọi việc nay phó mặc cho trời. Nhà hoạt động sẽ trở thành món hàng trao đổi với phương Tây một ngày nào đó.

Hai điệp viên Nga đầu độc Skripal cũng nhúng tay vào các vụ ở CH Séc

Cũng về nước Nga, Libération cho biết Praha vừa phát hiện một vụ gián điệp : các nhân viên tình báo Nga bị nghi ngờ đã đầu độc Sergeui Skripal tại Anh năm 2018 được cho là đã gây ra vụ nổ kho đạn năm 2014 tại Cộng hòa Séc. Vì vậy Praha đã trục xuất 18 nhà ngoại giao Nga.

Hôm 16/10/2014, một nhà kho ở Vrbetice chứa 58 tấn đạn dược đã bị nổ tung làm hai người chết. Nguyên nhân không được rõ, cho đến tối thứ Bảy 17/04 vừa rồi. Chính quyền loan báo cơ quan tình báo quân đội Nga (GRU) có thể là thủ phạm, cho biết đang nắm giữ những « bằng cớ không thể chối cãi » nhờ thông tin mới nhận được, không cho biết nguồn. Cảnh sát Cộng hòa Séc nêu ra hai nghi can : Alexander Petrov và Ruslan Boshirov, hai cái tên giả được sử dụng trong vụ đầu độc Skripal.

Theo trang web điều tra Bellingcat, tên thật của hai điệp viên này là Alexander Mishkin và Anatoly Chepiga, đều thuộc đơn vị 29155 của GRU. Cả hai đã đến Praha trước vụ nổ vài ngày và thuê một căn hộ ở Ostrava gần kho đạn. Đúng ngày xảy ra vụ nổ, họ bay trở về Matxcơva. Vụ này còn liên quan đến cái chết khó giải thích vài tháng sau của một nhà buôn chuyên bán vũ khí cho Ukraina, rất giống với vụ đầu độc bằng Novitchok. Trước tiết lộ của Praha, Matxcơva đe dọa « trả đũa ». Chủ đề này được thảo luận hôm nay trong cuộc họp các ngoại trưởng Liên Hiệp Châu Âu.

Erdogan, Tập và Putin: Ba khuôn mặt, một tham vọng

Tác giả Dominique Moisi trên Les Echos cho biết trên tường chỗ làm việc của tổng thống Putin ở điện Kremlin có treo ba bức chân dung : Pierre Đại đế, Alexandre Pouchkine và tướng De Gaulle. Ông tự hỏi, chân dung nào được treo ở văn phòng Tập Cận Bình ? Có thể là hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh, Khổng Tử và Mao Trạch Đông. Còn nơi tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ Erdogan, rất có thể là người hùng Mustafa Kemal Ataturk, « Cha già dân tộc Thổ ». Một bộ phim nhiều tập của Thổ Nhĩ Kỳ trên Netflix mang tên « Ottoman » được mở đầu bằng câu « Để khai sinh một đế quốc, cần phải có một đế quốc chết đi ».

Công thức này là chìa khóa cho chính sách của Putin, Tập Cận Bình và Erdogan. Tham vọng của họ : trả thù cho những nhục nhã trong quá khứ. Đối với Thổ Nhĩ Kỳ là dọc theo chiều dài lịch sử, từ 1840 đế giữa thế kỷ 20 với Trung Quốc và 1991 đến 2000 đối với Nga. Cảm giác của Thổ Nhĩ Kỳ khi phương Tây can thiệp vào những vùng đất thuộc đế quốc Ottoman cũ rất giống với Nga về Ukraina và Trung Quốc về Đài Loan. Khích động chủ nghĩa dân tộc để đánh lạc hướng những bất bình của nhân dân cũng là điểm chung của các chế độ này.

Thụy My

https://www.rfi.fr/vi/%C4%91i%E1%BB%83m-b%C3%A1o/20210419-b%C3%AD-%E1%BA%A9n-v%E1%BB%81-ngu%E1%BB%93n-g%E1%BB%91c-covid-khu%E1%BA%A5y-%C4%91%E1%BB%99ng-xung-%C4%91%E1%BB%99t-m%E1%BB%B9-trung 

Miến Điện: Quân đội chuẩn bị thả trên 23.000 tù nhân

 Miến Điện: Quân đội chuẩn bị thả trên 23.000 tù nhân

17/04/2021 – Tập đoàn quân sự Miến Điện hôm 17/04/2021 cho biết đang chuẩn bị trả tự do cho trên 23.000 tù nhân trên toàn quốc, theo truyền thống đại xá hàng năm nhân dịp Tết Phật giáo cổ truyền. Hiện chưa biết những người biểu tình chống đảo chính có nằm trong số được ân xá hay không.

Một viên chức quản lý trại giam giấu tên nói với hãng tin Pháp AFP là hôm nay sẽ có trên 23.000 tù nhân được thả, riêng tại nhà tù Insein ở Rangoon là trên 800 người.

Hồi tháng Hai, tập đoàn quân sự đã trả tự do cho số lượng tù nhân tương tự, nhưng lúc đó một số tổ chức nhân quyền nghi ngờ chính quyền thả tù hình sự để gây hỗn loạn trong cộng đồng, và có thêm chỗ trống để giam giữ những người chống đối quân đội.

Trước cửa nhà tù Insein, Miến Điện. Ảnh chụp ngày 17/04/2020.
Trước cửa nhà tù Insein, Miến Điện. Ảnh chụp ngày 17/04/2020. REUTERS – STRINGER

Trước dịp kỷ niệm thành lập lực lượng vũ trang Miến Điện, cũng đã có 900 người biểu tình được trả tự do. Tuy nhiên, theo Hiệp hội trợ giúp tù nhân chính trị, kể từ sau vụ đảo chính ngày 01/02, có 3.100 người bị bắt giữ, hầu hết là người tham gia các cuộc biểu tình và các nhà đấu tranh.

Quân đội cũng tiến hành các cuộc bố ráp ban đêm, những người nổi tiếng như nghệ sĩ, nhà báo, nhà hoạt động có nhiều người theo dõi trên mạng xã hội, kể cả hoa hậu phản đối đảo chính, cũng bị trấn áp. Chỉ trong tối hôm qua 16/04 đã có 380 người bị bắt, khoảng 80 bác sĩ bị truy nã vì «mưu toan phá hoại hòa bình và ổn định».

Tướng Min Aung Hliang sẽ dự thượng đỉnh ASEAN về khủng hoảng Miến Điện

Trong nỗ lực tìm kiếm một giải pháp cho cuộc khủng hoảng, Miến Điện sẽ là chủ đề quan trọng được thảo luận trong cuộc hội nghị thượng đỉnh ASEAN tuần tới. Bộ Ngoại Giao Thái Lan hôm nay 17/04 thông báo tướng Min Aung Hlaing, người đứng đầu tập đoàn quân sự cùng với «một số lãnh đạo khác của Miến Điện» sẽ tham dự hội nghị.

Thụy Mi

https://www.rfi.fr/vi/ch%C3%A2u-%C3%A1/20210417-mi%E1%BA%BFn-%C4%91i%E1%BB%87n-qu%C3%A2n-%C4%91%E1%BB%99i-chu%E1%BA%A9n-b%E1%BB%8B-th%E1%BA%A3-tr%C3%AAn-23-000-t%C3%B9-nh%C3%A2n

Nên ứng xử với Trung Quốc như thế nào?

 Đối với các nhà lãnh đạo của 2 quốc gia lớn nhất Đông Nam Á là Indonesia và Philippines – hai nền dân chủ non trẻ đang trong vòng kìm kẹp của chủ nghĩa dân túy, mỗi quốc gia đều không hạnh phúc theo cách riêng của họ.

Nhìn bề ngoài, Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte và người đồng cấp Indonesia Joko Widodo, hay còn gọi là Jokowi, không chỉ lãnh đạo 2 quốc gia rất giống nhau, mà gần giống như được cắt ra từ cùng một tấm vải. Tuy nhiên, hai nhà lãnh đạo đã có cách tiếp cận theo những cách khác nhau trong mối quan hệ của họ với Trung Quốc – và những kết quả do các cách tiếp cận đó mang lại cũng hoàn toàn khác nhau.

Nên ứng xử với Trung Quốc như thế nào? Hình minh hoạ. Chủ tịch TQ Tập Cận Bình nâng ly cùng Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ở Hà Nội hôm 5/11/2015 Reuters

Trong khi việc quỵ lụy Trung Quốc trong suốt nhiều năm qua chưa mang lại cho Duterte một khoản đầu tư có giá trị nào cho đến nay, thì chiến lược có phẩm giá và tinh vi hơn của Jokowi đã đảm bảo được sự đầu tư tối ưu, cũng như việc phân phối nhanh chóng hàng triệu liều vaccine ngừa COVID-19 do Trung Quốc sản xuất. Có vẻ như bài học không thể chối cãi là Trung Quốc coi thường các nhà lãnh đạo nhu nhược như Duterte, nhưng sẽ thực hiện các thỏa thuận đôi bên cùng có lợi với những người như Jokowi, người luôn trước sau như một không chấp nhận bị siêu cường châu Á dọa nạt. Những năm gần đây, Duterte và Jokowi là 2 gương mặt đại diện cho nền chính trị dân túy ở Đông Nam Á. Cả hai đều từng giữ chức thống đốc tỉnh, những người đã vươn đến đỉnh cao quyền lực bằng cách vận động chống tham nhũng.

Trong khi Duterte thể hiện mình là người của nhân dân, Jokowi đã chủ động phụng sự những công dân bình thường, coi đó là trọng tâm trong chương trình nghị sự của mình. Cả hai đều đã áp dụng các chính sách cứng rắn để trấn áp tội phạm, đặc biệt là trong cuộc chiến chống ma túy. Điều quan trọng là, cả hai tổng thống đều đặt cược chương trình nghị sự phát triển của họ vào “sự hào phóng” của Trung Quốc, bất chấp sự phản đối của các lực lượng bảo thủ, những người đã cáo buộc họ hành động như “tay sai” của Bắc Kinh. Chưa hết, Jokowi đã nỗ lực phát triển một mối quan hệ tương đối hiệu quả dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau, trong khi Duterte lại tỏ ra không dứt khoát.

2017-05-15T120000Z_1143990666_RC121DCB41D0_RTRMADP_3_CHINA-SILKROAD.JPG
Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte bắt tay Chủ tịch TQ Tập Cận Bình ở Bắc Kinh hôm 15/5/2017. Reuters

Trong khi Jokowi dựa vào chiến lược cân bằng giữa các cường quốc, Duterte lại cố gắng phá bỏ mối quan hệ đồng minh hàng thế kỷ giữa Philippines và Mỹ như một phần trong chiến lược xoay trục sang Trung Quốc. Là một người mới trong chính sách đối ngoại, Duterte đã vô tình để lộ con bài của mình trong một cuộc trả lời phỏng vấn của truyền thông nhà nước Trung Quốc hồi đầu năm 2016 trước khi ông tuyên thệ nhậm chức tổng thống. Ông nói: “Điều tôi cần từ Trung Quốc là giúp Philippins phát triển”. Chỉ vài tháng sau, Duterte trở thành tổng thống Philippines đầu tiên chọn Trung Quốc, thay vì Mỹ hoặc Nhật Bản, làm điểm đến đầu tiên cho chuyến công du nước ngoài. Ông cũng là tổng thống Philippines đầu tiên từ chối thăm một thủ đô lớn của phương Tây – kể cả Washington – trong suốt nhiệm kỳ 6 năm của mình. Với sự ngây thơ của Duterte, Trung Quốc đã cam kết đầu tư 24 tỷ USD, bao gồm một số dự án cơ sở hạ tầng quy mô lớn tại Mindanao, quê nhà của Tổng thống Philippines. Những lời hứa suông này đủ để thuyết phục Duterte đưa ra những nhượng bộ lớn, bao gồm cả quyết định gây tranh cãi như không khẳng định chiến thắng lịch sử của Philippines trong vụ kiện Trung Quốc về vấn đề Biển Đông ra tòa trọng tài ở La Haye.

Để làm hài lòng Bắc Kinh, Duterte thậm chí còn đe dọa sẽ hủy hợp tác quốc phòng với Mỹ và chia sẻ các nguồn năng lượng quý giá trong Vùng đặc quyền kinh tế của Philippines với Trung Quốc. Tệ hơn nữa, Duterte đã nhanh chóng lên tiếng bảo vệ Bắc Kinh khi một tàu dân quân Trung Quốc bị tình nghi suýt đánh đắm hàng chục ngư dân Philippines gần Bãi Cỏ Rong hồi năm 2019. Khi bị thúc ép chống lại việc Trung Quốc xâm nhập vào vùng biển Philippines, Duterte đã có phản ứng thể hiện sự bất lực và vô dụng. Sau 5 năm thực hiện chiến lược “thân phận nô lệ” (phụ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc), Duterte hầu như không nhận lại được gì từ việc xoay trục sang Bắc Kinh, ngay cả số lượng lớn vaccine ngừa COVID-19 miễn phí mà Trung Quốc hứa sẽ cung cấp vào cuối năm 2020.

Trong khi đó, Jokowi đã tiến hành chuyến thăm cấp nhà nước tới cả Washington và Bắc Kinh, cũng như cố gắng thúc đẩy hợp tác an ninh mạnh mẽ với cả 2 siêu cường, qua đó củng cố đòn bẩy chiến lược của Indonesia. Khi Trung Quốc gia tăng xâm nhập vào vùng biển ngoài khơi quần đảo Natuna của Indonesia vào cuối năm 2019, Tổng thống Indonesia không chỉ triển khai máy bay chiến đấu và hải quân mà còn đích thân tới khu vực này thị sát để nhắc nhở Trung Quốc rằng Jakarta sẽ “không thỏa hiệp” trong các vấn đề hàng hải và lãnh thổ. Mặc dù Indonesia không có tuyên bố chủ quyền trực tiếp ở Biển Đông, các nhà ngoại giao của Jokowi vẫn chính thức viện dẫn phán quyết trọng tài trong vụ kiện của Philippines để thách thức các tuyên bố bành trướng của Trung Quốc, cũng như công khai cáo buộc Trung Quốc về các hoạt động can thiệp bầu cử. Trong lĩnh vực đầu tư nước ngoài, Indonesia đã tích cực thu hút không chỉ Trung Quốc mà cả các quốc gia đối thủ như Nhật Bản. Chiến lược đa dạng hóa có chủ định này phần nào giải thích tại sao Jakarta có thể có được các điều khoản cực kỳ thuận lợi, được cho là tốt nhất trong khuôn khổ Sáng kiến Vành đai và Con đường của Trung Quốc, cho dự án đường sắt cao tốc Jakarta-Bandung.

Và khi Trung Quốc chểnh mảng trong việc thực hiện những cam kết trị giá hàng tỷ USD, Jokowi đã nhanh chóng tận dụng Nhật Bản để thu hút sự chú ý của Bắc Kinh. Năm 2019, Nhật Bản và Trung Quốc trở thành các nhà đầu tư nước ngoài hàng đầu của Indonesia, với hàng chục dự án cơ sở hạ tầng quy mô lớn đang được triển khai, trong khi Jokowi để 2 “gã khổng lồ” kinh tế đối đầu với nhau.

Bài học cho các nước Đông Nam Á từ hai trường hợp trên cho thấy, về cách mà 2 quốc gia Đông Nam Á trên đối phó với một Trung Quốc ngày càng quyết đoán. Indonesia đã cho thấy rằng ngay cả các quốc gia nghèo hơn cũng có khả năng định hình hành vi của Bắc Kinh, miễn là họ không ngây thơ đưa ra những nhượng bộ lớn như Duterte. Sự dũng cảm và sắc sảo trong chiến lược của Jokowi cho thấy không phải tất cả những người theo chủ nghĩa dân túy đều giống nhau, mặc dù họ lên nắm quyền trong những hoàn cảnh khó khăn như nhau.

Việt Nam cũng là một quốc gia Đông Nam Á có nhiều vấn đề trong quan hệ với Trung Quốc. Sống bên cạnh người láng giềng khổng lồ đã làm cho tâm lý nước nhỏ ăn sâu vào trong tư duy người Việt. Nhiều quan chức Việt Nam luôn thể hiện suy nghĩ “Trung Quốc mạnh thế, mình chống thế nào được Trung Quốc”, chính vì lẽ đó đã dẫn tới các ứng xử đối với Trung Quốc mang tính tự ti, nhược tiểu. Ví dụ, trong đợt tàu Trung Quốc cắt cáp tàu Bình Minh 02 và tàu Viking II của Việt Nam hồi năm 2011, Phó Ban tuyên giáo Trung ương Nguyễn Thế Kỷ đi khắp nơi nói chuyện về âm mưu và hành động của Trung Quốc. Tuy nhiên, ông ta còn cho biết là mặc dù Trung Quốc “xấu xí” như vậy, nhưng Đảng ta vẫn “quyết tâm” nâng tầm quan hệ với Trung Quốc lên bước cao hơn để từ đó ràng buộc Trung Quốc không được tiếp tục xâm phạm chủ quyền của ta. Hỡi ôi, chính vì suy nghĩ kiểu đó mà Trung Quốc mới có thể lấn tới trong sự kiện giàn khoan HD 981 năm 2014. Ngày nay, quan hệ quốc tế không còn kiểu quan hệ đại bá và tiểu quốc mà là mối quan hệ được xây dựng trên nền tảng tôn trọng độc lập, chủ quyền quốc gia, bình đẳng và cùng có lợi. Bài học của Indonesia và Philippines góp phần giúp cho những nước như Việt Nam biết cách ứng xử trước “người khổng lồ xấu xí Trung Quốc”.

Do đó, trong quan hệ với Trung Quốc, người Việt Nam cần cởi bỏ tâm lý nước nhỏ vốn ăn sâu trong nếp nghĩ; phải đặt mình trong tư thế của một quốc gia độc lập, có chủ quyền và bình đẳng trong quan hệ quốc tế; không tự ti, sợ hãi, cúi đầu. Điều đó mới giúp Việt Nam tồn tại và phát triển trước một Trung Quốc to lớn và đầy tham vọng.

Ngô Hồng Quân – 2021-04-15

* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do

https://www.rfa.org/vietnamese/news/blog/how-to-deal-with-china-04152021143924.html

Hạt nhân Iran: Đàm phán tại Vienna có những «tiến bộ»

18/04/2021 – Theo thông báo của các bên tham gia ngày 17/04/2021, cuộc thảo về hồ sơ hạt nhân Iran đã có những «tiến bộ» dù những «bất đồng nghiêm trọng» vẫn tồn tại. Cùng ngày, Cơ quan Năng lượng Hạt nhân Quốc tế xác nhận thông tin Iran khởi động chương trình làm giầu chất uranium đến 60%.

Cuộc đàm phán bắt đầu từ nhiều ngày qua tại Vienna, Áo, giữa đại diện các nước Trung Quốc, Pháp, Đức, Nga, Anh và Iran, những nước còn ở lại trong thỏa thuận hạt nhân 2015. Hoa Kỳ tuy không trực tiếp tham gia cuộc họp do tổng thống tiền nhiệm Donald Trump đã rút nước Mỹ ra khỏi thỏa thuận này năm 2018, nhưng cũng có mặt tại Vienna.

Đàm phán quốc tế về hồ sơ hạt nhân Iran tại Vienna, Áo, ngày 17/04/2021.
Đàm phán quốc tế về hồ sơ hạt nhân Iran tại Vienna, Áo, ngày 17/04/2021. AFP – HANDOUT

Theo phát biểu của ông Abbas Araghchi, trưởng đoàn đàm phán của Iran, nhiều « tiến bộ » đã đạt được trong cuộc thương lượng với các cường quốc nhằm thoát sự bế tắc.

Từ Téhéran, thông tín viên đài RFI, Siavosh Ghazi tường thuật:

« Abbas Araghchi, sau nhiều ngày thương thảo với các chuyên gia từ nhiều nước khác nhau tại Vienna, trên mạng xã hội Twitter cho rằng Iran “có lẽ đang đi đúng hướng”. Ông nói thêm rằng Iran đã trao cho các bên tham gia – tức là Anh, Pháp, Nga, Đức và Trung Quốc, những nước còn ở lại trong thỏa thuận hạt nhân và cả Hoa Kỳ cũng có mặt ở Vienna – hai tài liệu về các bước mà Washington phải làm và những gì Teheran nên làm để hồi phục thỏa thuận hạt nhân Iran 2015.

Ông Abbas Araghchi tuyên bố : “Một sự đồng thuận mới đang hình thành. Giờ là lúc để bắt đầu soạn ra một thỏa thuận chung cuộc.” Những phát biểu lạc quan này đã được đưa ra vào lúc đầu tuần này, bầu không khí khá là bi quan do vụ phá hoại cơ sở làm giầu chất uranium Natanz, mà Iran quy trách nhiệm cho Israel, và nhất là quyết định làm giầu chất uranium đến mức 60%.

Teheran yêu cầu Washington hủy bỏ các biện pháp trừng phạt do chính quyền Donald Trump áp đặt. Đổi lại, Iran cam kết giới hạn một lần nữa chương trình hạt nhân của mình

Ả Rập Xê Út – Iran: đàm phán khôi phục quan hệ

Financial Times ngày 18/04/2021, dẫn nhiều nguồn tin tham gia đàm phán cho biết các quan chức cao cấp của Ả Rập Xê Út và Iran đã có những cuộc thảo luận trực tiếp nhằm tìm cách sửa chữa các mối quan hệ giữa hai nước đối thủ này trong khu vực. Đây là cuộc đàm phán đầu tiên giữa hai nước kể từ khi hai bên đoạn tuyệt bang giao cách nay bốn năm.

Theo nhật báo Anh, vòng đàm phán thứ nhất diễn ra hôm 09/4 tại Bagdad, bàn về vấn đề Yemen, và được đánh giá là tích cực. Tuy nhiên, khi được hỏi, chính quyền Riyad từ chối bình luận về những thông tin trên, thậm chí một quan chức cao cấp Ả Rập Xê Út phủ nhận mọi sự đàm phán với Iran.

Minh Anh

https://www.rfi.fr/vi/qu%E1%BB%91c-t%E1%BA%BF/20210418-h%E1%BA%A1t-nh%C3%A2n-iran-%C4%91%C3%A0m-ph%C3%A1n-t%E1%BA%A1i-vienna-c%C3%B3-nh%E1%BB%AFng-ti%E1%BA%BFn-b%E1%BB%99 

Hoa Kỳ: Một nửa người trưởng thành được tiêm ít nhất một mũi vắc xin

19/04/2021 – AP – Chính phủ Hoa Kỳ hôm 18/4 cho biết rằng một nửa số người trưởng thành ở Hoa Kỳ đã được tiêm ít nhất một mũi vắc xin COVID-19.

Đây được coi là một cột mốc quan trọng khác trong chiến dịch tiêm chủng lớn nhất từ trước đến nay tại Mỹ, nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm để thuyết phục những người Mỹ vẫn còn hoài nghi tiêm vắc xin.

Theo Trung tâm Kiểm soát và Ngăn ngừa Dịch bệnh, gần 130 triệu người từ 18 tuổi trở lên đã được tiêm ít nhất một mũi vắc xin, chiếm 50,4% tổng dân số trưởng thành.

Một người Mỹ được tiêm vắc xin.
Một người Mỹ được tiêm vắc xin.

Gần 84 triệu người trưởng thành, tương đương khoảng 32,5% dân số, đã được tiêm đủ mũi.

Hoa Kỳ chạm mốc một nửa người trưởng thành được tiêm ít nhất một mũi vắc xin sau khi con số người tử vong trên toàn cầu tăng lên hơn 3 triệu người.

Con số mà Đại học Johns Hopkins thống kê có thể còn cao hơn trên thực tế.

Trong một diễn biến khác liên quan, một chuyên gia hàng đầu về bệnh truyền nhiễm của Mỹ hôm 18/4 dự báo rằng chính phủ nhiều khả năng sẽ cho phép tiếp tục sử dụng vắc xin J&J với một số hạn chế nhất định sau khi ghi nhận các ca máu đông vì được tiêm vắc xin này.

https://www.voatiengviet.com/a/hoa-k%E1%BB%B3-m%E1%BB%99t-n%E1%BB%ADa-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-tr%C6%B0%E1%BB%9Fng-th%C3%A0nh-%C4%91%C6%B0%E1%BB%A3c-ti%C3%AAm-%C3%ADt-nh%E1%BA%A5t-m%E1%BB%99t-m%C5%A9i-v%E1%BA%AFc-xin/5857740.html?ltflags=mailer 

Tháng Tư Ðen: Tướng Lê Nguyên Vỹ “Chết Theo Thành”

// ,

 Tháng Tư Ðen: Tướng Lê Nguyên Vỹ “Chết Theo Thành”

 Chuẩn tướng Lê Nguyên Vỹ (1933-1975) là Tư lệnh Sư đoàn 5 bộ binh của Quân lực Việt Nam Cộng hoà, là một trong năm tướng lĩnh đã tự sát trong sự kiện 30 tháng 4, 1975.
 
 Ông sinh ngày 22 Tháng Tám năm 1933 tại Sơn Tây. Năm 1951 ông theo học khóa 2 (Lê Lợi) trường Võ bị Địa phương Huế đến năm 1965 được thăng Thiếu tá.

 Ông tham gia trong chiến trường An Lộc tử thủ căn cứ chỉ huy. Sau khi chiến thắng, được đề bạt lên làm Tư Lệnh Phó Sư Đoàn 21 Bộ Binh.

Năm 1974, ông được thăng chuẩn tướng sau khi học một khóa học chỉ huy và tham mưu cao cấp tại Hoa Kỳ và giữ chức Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh

 Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ về đảm nhiệm chức vụ Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh vào khoảng giữa năm 1973, khi ông vẫn còn mang cấp bậc Đại Tá. Ông nổi tiếng về tinh thần dũng cảm và chống cộng cương quyết, cũng như tính tình nóng như lửa cuả ông.

 Vào mùa Hè năm 1972, Đại Tá Lê Nguyên Vỹ, Phó Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh đã có mặt ở Bộ Chỉ Huy Tiền Phương của Sư Đoàn tại An Lộc cùng Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng, Tư Lệnh Sư Đoàn. Họ đâu biết rằng họ sẽ là chứng nhân cho một biến cố lịch sử.

 Rạng sáng ngày 5 tháng 4 năm 1972, Cộng Sản Bắc Việt xua bốn sư đoàn (5, 7, 9 và Bình Long) và hai trung đoàn xe tăng 202, 203 nhiều đơn vị yểm trợ tấn công thị xã An Lộc. Cộng quân đã dùng những trận mưa pháo để chà nát và san bằng thị xã nhỏ bé nàỵ Hàng ngàn đồng bào vô tội đã bỏ mình dưới hỏa lực của Cộng quân.

Nhiều lần, Cộng Sản Bắc Việt dùng chiến xa T-54 tấn công thẳng vào nơi Chỉ Huy Tiền Phương của Sư Đoàn 5 đang đóng. Lần đầu tiên người lính VNCH gặp phải chiến xa địch, lại không tin tưởng vào khả năng của vũ khí của mình, nên đã hoảng hốt tìm nơi ẩn tránh. Không thể trách họ, vì hoả tiễn M72 không đủ sức xuyên phá nếu bắn vào đằng “mũi” của xe T-54. Khi ấy tướng Hưng đã cầm sẵn một trái lựu đạn nơi tay, với ý định nếu Việt Cộng tràn vào, ông tung ra, tất cả cùng chết. Chiếc chiến xa đi đầu đã tiến gần, quay ngang quay dọc để tìm kiếm trung tâm chỉ huỵ Đại Tá Vỹ thừa cơ đứng lên, bắn một quả đạn M72 vào hông xe làm chiếc xe tăng bốc cháỵ Binh sĩ lên tinh thần theo phương pháp diệt xe của Đại Tá Vỹ, bò theo nhũng vách tường, bờ giậu để bắn xe địch. Kết quả là đoàn xe bị tiêu diệt.

Sau 68 ngày tử thủ, Cộng quân bị đánh lui và An Lộc được giải toả. Đại Tá Lê Nguyên Vỹ “được thăng cấp Chuẩn Tướng và” về chỉ huy Sư Đoàn 5 Bộ Binh tại căn cứ Lai Khê (Bình Dương) khi Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng đi nhận nhiệm vụ mới ở Quân Khu IV.

Tại Lai Khê, ông làm việc không kể giờ giấc, ngày đêm, trong việc xây dựng và tu bổ hệ thống phòng thủ, cũng như huấn luyện binh sĩ. Ông cũng rất nhiệt tình trong việc bài trừ tệ nạn và tham nhũng trong hàng ngũ quân độị Vì thế, ông đã mang lại miềm tin tưởng cho mọi người .

 Cuối tháng 4 năm 1975, quân Cộng Sản Bắc Việt từ nhiều ngả tiến về Saigon. Nhưng cánh quân phía Đông Bắc của chúng không thể vượt qua căn cứ Lai Khê, mặc dù có lực lượng đông gấp nhiều lần. Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ đã làm tròn nhiệm vu.

 Sáng ngày 30 tháng 4, Tổng thống VNCH ra lệnh cho quân đội buông súng đầu hàng. Tướng Vỹ triệu tập sĩ quan và binh sĩ dưới quyền lần cuối. Ông tuyên bố: Vì tôi là tướng chỉ huy mặt trận, tôi không thể thi hành được lệnh nàỵ Tôi nghĩ thân làm tướng, phần nào đã hưởng vinh dự và ân huệ của quốc gia hơn các anh em, nên tôi phải chọn lấy con đường đi cho riêng tôị” Đoạn ông bình tĩnh bước ra sân, nghiêm trang đứng dưới cột cờ của Bộ Tư Lệnh, và rút súng ra tự sát. Lúc đó là 11 giờ sáng 30 tháng 4 năm 1975.

 Thi thể Tướng Lê Nguyên Vỹ được an táng trong rừng cao su gần doanh trại Bộ Tư Lệnh, sau đó được thân nhân bốc lên đem về cải táng ở Hạnh Thông Tây, Gò Vấp. Năm 1987, hài cốt ông được thân mẫu (mẹ) hỏa thiêu và đem về thờ ở từ đường họ Lê Nguyên tại quê nhà ở tỉnh Sơn Tây  

Le Nguyen Vy | Freedom For Vietnam

TƯỚNG LÊ NGUYÊN VỸ CHẾT THEO THÀNH    

NGUYỄN VĂN HẢI, M.A – Cựu SVSQ/K21 Trường VBQGVN – Cựu Thiếu tá Quận Trưởng Quận Phú Giáo, Tỉnh Bình Dương (VNCH)

Kính dâng Anh Hồn Tướng Lê Nguyên Vỹ

Kính tặng các chiến sĩ Quân Lực VNCH.

Các bạn thân của tôi thường nhắc tôi viết về Tướng Lê Nguyên Vỹ, Cựu Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh. Mọi người Việt Nam đều biết Tướng Vỹ đã tự sát để đền nợ nước tại Bộ Tư Lệnh SĐ5BB ở Lai Khê Bến Cát, tỉnh Bình Dương vào ngày 30 tháng 4 năm 1975. Nhưng các bạn tôi cho rằng đến bây giờ mọi người chắc chỉ biết về hành động anh hùng của Tướng Vỹ và mọi người rất cần biết thêm nữa về ông. Sở dĩ các bạn tôi quay sang đề nghị tôi viết về ông bởi vì họ biết tôi là người làm việc với ông từ khi mới ra trường Đà Lạt, từ là một Trung đội trưởng của Trung đoàn 8 BB mà Trung tá Lê Nguyên Vỹ là Trung đoàn trưởng, rồi lên dần đến Tiểu đoàn Trưởng của SĐ5BB và Đại tá Lê Nguyên Vỹ là Tư Lệnh Phó, cuối cùng là Tư Lệnh SĐ5BB.

Nói như vậy, tôi chắc chắn chỉ có thể viết một phần nào về con người làm việc của Tướng Vỹ qua những lần tiếp xúc với ông, nhận lệnh và thi hành lệnh của ông, còn cuộc đời riêng tư của ông tôi hoàn toàn không biết gì cả. Tuy thế viết đến những dòng chữ này, tôi cảm thấy rất hãnh diện vì đã có thời gian thật dài làm việc dưới quyền Tướng Vỹ và tri ơn ông, bởi ông là người giới thiệu tôi đi làm Quận Trưởng Quận Phú Giáo, Tỉnh Bình Dương. Hơn thế nữa ông lại thường hãnh diện xác nhận với nhiều người trước đây rằng chính ông là người từng chỉ huy tôi từ lúc tôi mới ra trường, làm Trung đội trưởng của Trung đoàn 8BB, mỗi khi ông có dịp nói một điều gì về tôi. Tôi không hãnh diện sao được khi tôi được phục vụ dưới quyền của một vị Tướng Anh Hùng, của một Trần Bình Trọng, của một Nguyễn Tri Phương bất khuất trước quân thù, lấy thân mình để đền nợ nước!  

VÀI NÉT ĐÁNG GHI NHẬN TỪ TƯỚNG VỸ

Tướng Vỹ là người trực và nóng tính, hăng say làm việc và học hỏi. Ngoài Việt Cộng là kẻ thù không đội trời chung với Tướng Vỹ, về phía  Quốc Gia chắc cũng có một số người không thích ông, có thể cả ngay bây giờ là lúc tôi đang viết về ông đây. Tuy nhiên đây cũng phản ảnh được ý ông là nặng thà để người ta ghét, nhưng ông không bao giờ muốn người ta khinh ông.

Tướng Vỹ nói giỏi hai ngoại ngữ Pháp và Anh văn, sau này ông học thêm chữ Trung Hoa, nhưng ông chỉ biết đọc, viết mà không nói được. Ông học theo lối học chữ Nho của các cụ ta hồi xưa. Ông kể lại cho tôi nghe, khi được Quân Đoàn 3 cho qua Đài Loan du lịch, mỗi khi vào tiệm ăn ông phải viết lên giấy các món ăn. Ông có công đầu trong trận An Lộc vào mùa hè đỏ lửa 1972, chính tay ông đầu tiên đã dùng súng M72 bắn chặn đứng được chiến xa của VC tấn công vào An Lộc, kích động lại tinh thần chiến đấu của các đơn vị tham chiến VNCH lúc bấy giờ. Trước khi Tổng Thống Thiệu lên An Lộc, Tướng Vỹ được trực thăng bốc về Lai Khê để được thưởng “du ngoạn Đài Loan”. Còn việc lên lon, gắn Bảo Quốc Huân Chương hoặc các huy chương khác phải nhường lại cho những người khác. Nghe nói Tướng Vỹ không được gặp Tổng Thống Thiệu vì ông không nằm trong “BĂNG” lúc bấy giờ. Trước khi được trực thăng bốc về Lai Khê, Tướng Vỹ có ghé thăm chỗ đóng quân của tôi, tôi có con gà làm cơm mời ông ăn cơm trưa. Cũng vì bữa cơm tiễn chân ông mà tôi bị người ta gán cho là thuộc “BĂNG” Đại Tá Vỹ lúc bấy giờ. Tuy nói ông là người trực và nóng tính, nhưng sau vụ khen thưởng bất công của Tông Thống Thiệu tại An Lộc, ông không hề bày tỏ ý kiến bất mãn hoặc chê bai ai cả, ông coi như không có gì xảy ra. Ông lại tỏ ra rất vui và hãnh diện khi có người vẽ tặng ông một bức tranh mô tả ông đang dùng súng M72 ngắm bắn chiến xa VC tại mặt trận An Lộc.

Ông dùng nhiều thời giờ vào việc nghiên cứu các trận đánh hoặc học chữ Nho. Tướng Vỹ thường khuyên tôi cần phải ghi danh học Đại học để có bằng cấp, sau này nếu tôi có làm lớn không bị chê là võ biền. Tôi theo lời khuyên của ông nên bắt đầu trở lại học college vào tuổi 50 ở đất Mỹ này, thời gian trong tù VC tôi cũng dấu sách học tiếng Trung Hoa để đọc được chữ Tàu, nhưng tôi cũng giống ông làm “Tàu câm”, vì tôi cũng không học nói tiếng Trung Hoa.

Tướng Vỹ rất thích người nào thực sự làm việc, còn người nào hay báo cáo láo, thoạt đầu ông có thể tin, nhưng nếu sau ông khám phá ra là báo cáo giả thì người báo cáo rất khó làm việc với ông. Bởi trong buổi họp nào những người lười biếng hay báo cáo láo thường được ông đưa ra làm ví dụ để răn đe những người khác.

Tướng Vỹ có trí nhớ rất dai, nhất là những lệnh ông đã ban ra, ông luôn theo dõi việc thi hành lệnh ra sao của thuộc cấp. Trước khi ông đề cử tôi đi làm Quận trưởng Phú Giáo, ông đã bí mật gọi những người tôi cho về phục vụ ở trại gia binh Trung đoàn 8. Tôi còn nhớ khi ông còn làm Trung đoàn trưởng Trung đoàn 8BB, Đại tá Vỹ đã có văn thư gửi cho các Đại đội của Trung đoàn, chọn 3 hoặc 4 người lính tốt, đã từng bị thương ở chiến trận được ưu tiên về phục vụ tại trại gia binh của Trung đoàn ở Bình Dương. Tôi được những người lính mà tôi đã cho về phục trại gia binh (theo lệnh của Tướng Vỹ) khoảng 7 năm trước đó, nói lại rằng đích thân tướng Vỹ gọi từng người vào đập bàn, đập ghế để cướp tinh thần họ và hỏi xem những người này đã phải nộp cho Thiếu tá Hải (lúc đó tôi là Trung úy Hải, ĐĐT Đại đội 5/TĐ2/8) bao nhiêu tiền để được về phục vụ tại trại gia binh? Giả thử tôi đã không đứng đắn trong việc thi hành lệnh của ông cách đó 7 năm, thì bao nhiêu cố gắng trước của tôi cũng coi như đổ biển hết. Khi đụng trận, ông thường xuyên mở máy theo dõi tới cấp Trung đội, Đại đội để xem chúng tôi điều động quân như thế nào. Làm việc dưới quyền ông, các đơn vị phải luôn sẵn sàng ở vị trí chiến đấu, mọi bất cNn gây thiệt hại cho binh sĩ, đơn vị đều không được chấp nhận. Khi thăng thưởng cho thuộc cấp Tướng Vỹ cũng làm hết lòng ông và nhất là không đòi hỏi một điều kiện gì, tiền bạc hoặc quà cáp chẳng hạn. Với ông muốn lên lon, lên chức nhanh thì điều kiện duy nhất là phải làm việc giỏi và đánh giặc giỏi.

Tướng Vỹ là cấp chỉ huy về chiến thuật rất giỏi ông thường nghĩ cách đánh lừa địch dễ như chơi. Kế hoạch rút quân khỏi Bình Long của ông đã chứng tỏ ông có khả năng vẹn toàn chỉ huy từ tấn công đến lui binh. Sau cuộc rút quân đầy máu và nước mắt tại Đại lộ KINH HOÀNG của Quân khu 2, nhiều người lầm tưởng rằng các cấp chỉ huy chiến thuật của Quân Lực VNCH chỉ biết chỉ huy tấn công mà không biết rút quân. Cuộc rút quân khỏi Bình Long của Tướng Vỹ là câu trả lời đích đáng cho những lời nhận xét sai lầm trên. Theo lệnh của Tướng Vỹ, cuộc rút quân khỏi Bình Long đã được giữ bí mật cho đến lúc hoàn tất. Sự liên lạc của các đơn vị qua máy truyền tin được đặc biệt giới hạn, mã hóa. Trong khi rút quân, trực thăng vẫn ồ-ạt chuyên chở những khẩu súng pháo binh và đạn dược vào Bình Long. Những ổ quan sát của VC quanh Bình Long chắc chắn đã thông tin cho cấp chỉ huy của chúng là Bình Long đang được tăng viện quân và vũ khí, đạn dược, cho đến khi VC biết được sự thật Bình Long đã bị bỏ trống thì đã muộn. Bởi vì những khẩu pháo binh trực thăng vận vào Bình Long kia toàn là súng giả làm bằng giấy!

Tôi xin kể thêm một trận đánh rất ngoạn mục ở Phú Giáo, cũng nói lên tài đánh lừa địch của Tướng Vỹ. Khi tôi mới về làm Quận trưởng Phú Giáo được khoảng một tháng thì VC mở một cuộc tấn công đại quy mô vào Phú giáo và Bến Cát, tỉnh Bình Dương. Tướng Vỹ đoán biết trước được ý định của địch quân, nên ông đã bí mật dấu 6 khẩu pháo binh trong vườn mía tại Tân Hưng, xã Tân Bình của Phú Giáo. Khi VC mở ồ- ạt hai mũi tấn công, một vào quận Bến Cát do SĐ18BB trách nhiệm, một vào Phú Giáo (ngay cầu sông Bé). Quận Bến Cát bị VC tràn ngập xã An Điền, còn đơn vị giữ cầu sông Bé của tôi cũng đang hấp hối gọi tôi xin pháo binh bắn yểm trợ ngay trên đầu họ. Các ổ pháo binh của Phú Giáo, Bình Dương và ngay cả ở Lai Khê của SĐ5 hầu như bị tê liệt, bởi các khẩu pháo của VC (VC bao giờ cũng nghiên cứu kỹ vị trí pháo binh của ta trước các trận đánh) đang bắn dữ dội khóa họng các ổ pháo của ta. Trong giây phút thập tử nhất sinh, VC đã tràn lên cầu sông Bé, Tướng Vỹ đã ra lệnh 6 khẩu pháo binh dấu tại Tân Hưng (không nằm trong danh sách phải khóa họng của VC) đồng loạt khai hỏa hàng ngàn quả lên đầu giặc đang xung phong lên chiếm cầu. Trận đánh này tôi cũng phải “liều thân tranh đấu”, mặc thường phục lẫn lộn với đám dân chạy loạn, lọt được vào cầu sông Bé để tô chức lại đơn vị Địa Phương Quân giữ cầu đang hấp hối ở đây, mà sau đó Tướng Vỹ đã gọi máy nói đùa với tôi rằng “Tao nghe mày xuống cầu sông Bé để sắp xếp lại đơn vị, tao sợ cho mày mà muốn đái cả ra quần” (xin chân thành cáo lỗi với độc giả vì đã trích lời nói tục của Tướng Vỹ,). Tướng Vỹ không thích văng tục, cọc cằn như các cấp chỉ huy khác, nhưng ông thích nói tiếu lâm, đôi khi tiếu lâm của ông cũng hàm ý châm biếm nhẹ.  

THÊM VÀI KỶ NIỆM VỚI TƯỚNG LÊ NGUYÊN VỸ

Tháng 7 năm 2006, tôi và bà xã cùng con gái, cháu trai ngoại tôi qua Nam Cali dự Đại hội Võ Bị Đà Lạt K21. Nhân dịp này tôi đã được gặp một Niên Trưởng cấp Tướng, là Trung đoàn trưởng cũ của tôi. Gặp ông ở chung một khu khách sạn, mới đầu ông không nhận ra tôi, nhưng sau khi tự giới thiệu thì ông mới nhớ ra và nói với mấy người bạn cùng khóa của tôi rằng “anh Hải cũng là người hùng ở trận An Lộc đấy”. Sau khi nghe ông nói vậy, tôi thật chẳng có tí phản ứng hãnh diện gì cả, bởi đó chỉ là câu nói xuông, “great, wonderful” của người Mỹ. Tuy không được vui lắm với câu khen xuông của ông, nhưng tôi vẫn điềm tĩnh, xin phép ông chạy vào phòng gọi bà xã tôi ra để chào ông cho đủ lễ nghĩa của một đàn em đối với đàn anh. Sau vài câu giới thiệu và chào hỏi xã giao, không hiểu ngẫu hứng làm sao, ông lại nói một câu rất là trịch thượng, câu nói của một người có quyền uy thuở trước, chắc để lấy le với vợ tôi chăng?: “Khi còn là Tư lệnh Sư Đoàn, tôi thấy Tiểu đoàn trưởng nào làm lâu rồi, tôi đều cho đi làm Quận trưởng”. Đến lúc này thì tôi muốn nhịn cũng không nổi rồi, định mở miệng hỏi ông một câu cho ra lẽ. Nhưng chợt liếc thấy vợ tôi nháy mắt ra dấu im; tôi lại đành câm miệng hến – chắc do bản tính sợ vợ của tôi – bởi vợ tôi không muốn tôi phá vỡ cảnh gặp gỡ thân mật này!

Đến khi vào phòng vợ tôi hỏi tôi: “lúc nãy anh muốn nói gì mà mặt mày anh đỏ gay lên vậy?

Tôi trả lời: “anh định hỏi ông ta rằng cho đi làm Quận trưởng như vậy có phải đóng tiền không?”

Qua đất Mỹ này từ năm 1991, tôi rất ít khi đi dự hội hè, tiệc tùng gì. Ngoài mấy kỳ đi dự Đại hội khóa, tôi chỉ có hai lần theo chân vợ đến nhà hai người bạn học Trưng Vương cũ của vợ tôi để ăn cơm thân mật bạn bè và tân gia. Nhưng cả hai lần mỗi khi chủ nhà giới thiệu đến tôi và nhắc rằng trước đây tôi đã làm Quận trưởng thì đều bị các thực khách khác cười ồ lên, có người còn muốn làm bẽ mặt tôi hơn bằng cách đặt câu hỏi:
“Tôi hỏi thật anh Hải đi làm Quận trưởng trước đây, anh phải đóng hụi chết bao nhiêu tiền vậy?
Đối với những câu hỏi móc lò, tôi luôn điềm tĩnh trả lời rất gọn:” Đất nước mình trước đây thực sự có việc mua quan bán tước, nhưng cũng có những trường hợp không phải mua, đâu phải ai cũng giống ai”.

Có vài thực khách không tin vào câu trả lời của tôi nên đã mạnh dạn kể đích danh những người đi làm Quận trưởng phải hối lộ cho các Tỉnh Trưởng, Tư lệnh Sư đoàn, Quân đoàn như thế nào và bao nhiêu?

Tôi còn nhớ rõ, một ngày của tháng 3 năm 1974, tôi đang dẫn tiểu đoàn hành quân trong rừng, anh lính truyền tin Tiểu đoàn dừng lại và đưa ống nghe cho tôi để nói chuyện với Trung đoàn trưởng, Trung tá Vuợng.

Trung tá Vượng qua máy truyền tin nói với tôi:”báo cho Hải một tin mừng là Tư Lệnh Sư đoàn chọn Hải đi làm Quận trưởng”

Thay vì tôi phải hỏi lại ông là cho tôi đi làm Quận trưởng quận nào, tôi lại đặt điều kiện với Trung tá Vượng rằng:”cho tôi đi làm thì tôi làm, nhưng tôi xin nói trước là tôi không có tiền bạc đóng góp đâu nhé”

Nghe tôi nói vậy, Trung tá Vượng hét lên trong máy:” ông Tư Lệnh nếu mở tần số này và nghe mày nói thế này, thì mày sống không nổi với ông ấy đâu”

Tôi nhấn mạnh thêm lần nữa: “tôi nói thật là tôi không có tiền đâu”

Trung tá Vượng muốn nổi điên, hét to hơn nữa trong máy: ”không có tiền bạc gì cả”. Rồi ông cúp máy không thèm nói chuyện với tôi nữa. Như vậy trong ngày đầu tiên được đề cử đi làm Quận trưởng, tôi chưa biết mình sẽ đi coi quận nào nữa. Vài ngày sau được trực thăng bốc về BCH Trung đoàn, lúc đó tôi mới biết tôi được đề cử đi coi quận Phú Giáo. Trước khi lên đường đi nhận nhiệm vụ mới, tôi còn đặt điều kiện với Trung đoàn trưởng là phải cho Đại úy Lạc khóa 22 Đà Lạt, đàn em của tôi được thay tôi, nếu không tôi sẽ không đi làm Quận trưởng.

Đó là sự thực việc tôi được cử đi làm Quận trưởng quận Phú Giáo. Hôm nay tôi cũng xin thành thật xin lỗi Tướng Vỹ vì đã nghi oan sự đứng đắn của ông khi đề cử tôi đi làm Quận trưởng. Tôi nghĩ rằng hôm nay tôi xin lỗi ông chắc ông mới biết, bởi vì Trung tá Vượng cũng thương tôi nên chẳng bao giờ tiết lộ cho ông biết về những phản ứng vô lễ của tôi khi Trung tá Vượng thông báo tin vui cho tôi.

Tôi là người biết Tướng Vỹ mà còn nghi oan sự đứng đắn của ông, huống hồ gì những người khác, nhất là những người không thích ông. Bởi vì ngay khi tôi về làm Quận trưởng Phú giáo được khoảng một hoặc hai tháng thì Bộ Tổng Tham Mưu đề cử một vị Đại tá xuống điều tra tôi ngay. Tôi gặp phái đoàn điều tra tại hậu cứ Trung đoàn 9, Sư đoàn 5BB. Vị Đại tá điều tra đã nói với tôi rằng:

– Có người đã viết đơn tố cáo ông Tư Lệnh Sư đoàn 5BB cho Thiếu tá Hải đi làm Quận trưởng để làm kinh tài cho ông. Vậy Thiếu tá Hải hãy khai thật anh đã nộp cho ông Vỹ bao nhiêu tiền để được đi làm Quận trưởng và đã kiếm được bao nhiêu tiền cho ông Vỹ rồi.
– Tôi đề nghị ngay với vị Đại tá điều tra:” Tôi mới về làm Quận trưởng, nếu đã đóng tiền cho ông Vỹ chắc chắn bây giờ tôi chưa kiếm đủ vốn. Vậy tôi đề nghị Đại tá hãy cho ngưng chức tôi để công việc điều tra của Đại tá được dễ dàng, nếu không có thể tôi lại dùng quyền hành ngăn cản việc khai báo của những thuộc cấp dưới quyền tôi.

Sau khi nghe tôi tự nguyện xin thôi việc, vị Đại tá lập tức hủy bỏ cuộc điều tra!

Không biết tôi có chủ quan hay không, nhưng tôi có cảm tưởng Tướng Vỹ có khuynh hướng muốn huấn luyện tôi thành một sĩ quan hiện dịch mỗi ngày được hoàn hảo hơn. Những lúc được rảnh rỗi qua thăm ông, ông thường bảo tôi ở lại ăn cơm với ông, trong bữa cơm ông thường nói cách đìều quân của ông cho tôi nghe và học hỏi, ông bắt tôi đặt câu hỏi hoặc ông hỏi tôi. Nếu tôi trả lời đúng ý ông thì ông gật- gù rất thích thú. Ông cũng muốn những vị sĩ quan quanh ông mến tôi, nên ông thường khen tôi trước mặt họ: “Hải là vua mìn bẫy”, ông kể cho người khác nghe cách phục kích mìn bẫy của tôi từ khi tôi còn là Đại đội trưởng, có tuần tổng số VC bị Đại đội 5 của tôi giết còn hơn cả tổng số Trung đoàn giết VC. Khi về làm Quân trưởng, tôi xử dụng toán thám báo quận phục kích đặt mìn phá hủy được 2 hoặc 3 chiếc xe vận tải chở vũ khí, tiếp liệu của VC trong mật khu Rang-Rang, ráp danh với tỉnh Long Khánh, ông cho trực thăng đón tôi qua gặp ông ngay sáng sớm.

Trong bữa điểm tâm, ông nói với tôi:”Moa nghe toa không muốn làm Quận trưởng nữa, nếu toa về lại Sư đoàn moa sẽ để toa làm Trung đoàn trưởng hoặc Trung đoàn phó”. Tôi lúc bấy giờ là thằng háo danh, nghe “Trung đoàn trưởng” thì vừa tai, nhưng nghe tới “Trung đoàn phó” thì tôi thối lui ngay. Nhưng tôi chỉ cười, không tỏ ý muốn hay không muốn về lại Quân đội. Lúc đó tôi nghĩ mà không nói ra rằng “thời gian làm phó của Thiếu Tướng trước kia đã mai một tên tuổi của Thiếu Tướng, sao ông lại còn muốn tôi về Sư đoàn 5 để làm Trung đoàn phó”. Mặc dầu tôi biết nếu tôi về làm Trung đoàn phó cho Trung tá Vượng, Trung đoàn Trưởng Trung đoàn 7 thì chẳng bao lâu tôi cũng sẽ được thay Trung tá Vượng. Trung tá Vượng theo tôi được biết đang chờ lên Đại tá vào ngày Quân Lực 19 tháng 6 năm 1975 để đi giữ một nhiệm vụ mới, tốt hơn. Trung tá Vượng sống được lòng Tướng Vỹ và nhiều người khác. Trung tá Vượng cũng muốn giao Trung đoàn cho tôi khi ông đi, nên đã nhiều lần ông hỏi ý tôi, phân tích thiệt hơn cho tôi nghe.

Như trên tôi không về lại Sư đoàn 5 là do “tính háo danh” của tôi, ngoài ra còn một lý do chính đáng nữa mà Tướng Vỹ và Trung tá Vượng chắc không để ý đến đó là vào giờ phút cuối cùng của cuộc chiến Việt Nam, tôi thực sự không muốn giao Quận Phú Giáo cho ai cả. Tôi biết trước sẽ có cuộc rút quân ra khỏi Phú Giáo, nêú tôi giao lại cho một người mới đến điều động quân (gồm 3 Tiểu đoàn Địa Phương quân, mấy chục Trung đội Nghĩa quân, Cảnh sát, Nhân dân Tự vệ…, tất cả đều trang bị súng), chỉ một sơ suất nhỏ cũng đưa đến hỗn loạn, vô chính phủ, không tránh khỏi những đổ vỡ tang thương, chẳng khác chi Đại lộ Kinh Hoàng miền Trung!

Lại nữa đã có những dấu hiệu nổi loạn trong các đơn vị, tôi phải ra tay dập tắt. Tôi xin nói thêm, các Tiểu đoàn Địa Phương Quân tuy đã thành lập thành Liên đoàn, nhưng vẫn chịu sự điều động tác chiến trực tiếp của tôi và tôi chỉ can dự vào việc điều động tác chiến, không hề xen vào hoạt động nội bộ của các Tiểu đoàn trong Liên đoàn ĐPQ 935. Tôi nhớ Thiếu Tướng Ân Tư Lệnh Phó Quân Khu 3, có lần thăm Phú Giáo đã ra lệnh cho tôi hãy chờ khi nào các Tiểu đoàn Địa Phương Quân phát lương, tôi hãy xuống bất chợt kiểm soát tình trạng lính ma, lính kiểng của các Tiểu đoàn ấy ra sao và cho ông biết. Tuy tôi dạ vâng để Thiếu Tướng Ân vui lòng nhưng tôi đã không thi hành, bởi thi hành theo lệnh của ông tôi sẽ đụng chạm rất nặng, chỉ từ chết đến bị thương cho tôi, nên tôi chẳng dại gì mà húc đầu vào tường đá. Các Tiểu đoàn trưởng của Liên đoàn 935 Địa Phương Quân tỉnh Bình Dương vẫn nhất mực tin ở tôi và tuân lệnh của tôi vào thời điểm thập tử nhất sinh của cuộc chiến Việt Nam. (Nếu có cơ hội tôi sẽ viết một bài nói về cuộc rút khỏi Phú Giáo của Quân và Dân Phú Giáo do tôi điều động).

Tướng Vỹ có đầu óc rất thực tế như người Mỹ vậy, dù tin ai nhưng vẫn phải kiểm soát (đặt camera, máy nghe lén …)! Có lần tôi phải đi họp ở Tỉnh, ông đáp trực thăng ghé ngay Quận Phú Giáo và vào chỗ ăn ngủ của tôi để kiểm soát sự sinh hoạt hàng ngày của tôi. Tôi không hề buồn ông, bởi tôi nghĩ rằng nặng thà để ông biết rõ mọi việc tôi làm còn hơn để ông nghi ngờ. Tôi chấp nhận như thế, nên khi người lính trong quận báo cáo cho tôi biết Tướng Vỹ mới ghé quan sát phòng ốc của tôi khi tôi đi họp ở Tỉnh thì tôi vẫn vui vẻ như thường. Tướng Vỹ rất ghét đóng kịch, ai kiếm được súng ở đâu mà lập trận giả để báo cáo chiến công, giết VC, thu vũ khí thì ông khám phá ra ngay. Tướng Vỹ rất thông hiểu thuộc cấp, hiểu rõ tính nết của mỗi cấp chỉ huy trực thuộc. Vì Tướng Vỹ hiểu rõ về thuộc cấp nhiều quá mà bị một số người không thích ông chăng?

Có một vị Trung đoàn Trưởng của Sư đoàn 5BB, trước ngày miền Nam mất, đến thăm và than với tôi rằng ông không hiểu Tướng Vỹ muốn gì mà mỗi lần Tướng Vỹ xuống thăm đơn vị của ông, tướng Vỹ luôn la rầy, giận dữ ông. Vị Trung đoàn Trưởng này (rất thân với tôi) nhờ tôi rà xem (như rà mìn vậy) Tướng Vỹ muốn gì để ông lo. Tôi thực tình cũng chịu thua chẳng biết Tướng Vỹ muốn gì nữa. Tiện đây tôi xin thành thực xin lỗi vị Trung đoàn Trưởng trên vì tôi đã nói ra điều này. Tôi không muốn ám chỉ Trung tá thích đút lót, hối lộ mà chỉ muốn nói lên nỗi buồn phiền, trách móc của Trung tá khi Trung tá đã làm hết bổn phận rồi mà sao Tướng Vỹ vẫn không được hài lòng. Tôi biết đến giờ này Trung tá vẫn còn giận Tướng Vỹ lắm. Thôi hãy bỏ qua chuyện cũ đi, Trung tá! Tôi biết Trung tá rất thương tôi và tin tôi nên tôi mới dám đề nghị Trung tá bỏ qua chuyện cũ để cùng tôi ca tụng một vị Anh Hùng của Quân Lực VNCH, nào mấy ai có thể làm được như ông. Tôi còn nhớ mãi, hôm tôi và Trung tá ngồi chung trong hội trường của trại tù VC ở Cát Lái (Trường Quân Khuyển cũ) – lúc đó chỉ có tôi và Trung tá – Trung tá đã lớn tiếng và lấy tay chỉ vào mặt ảnh thằng Hồ Chí Minh treo trên hội trường mà nguyền rủa nó thậm tệ; vì nó mà dân tộc Việt Nam điêu linh thống khổ, không cất đầu lên được. Tôi biết Trung tá làm vậy để cho bõ cơn giận với thằng khốn nạn Hồ Chí Minh, nhưng ít nhất Trung tá cũng phải tin và thương tôi nên Trung tá mới dám ngang nhiên xỉ vả nó chứ. Bởi nhỡ tôi bán đứng Trung tá bằng cách đi báo cáo cho VC, lập công với chúng thì sao, phải không Trung tá? Tôi biết ông vẫn còn tin và thương tôi, vậy Trung tá hãy nghe đàn em bỏ qua những chuyện cũ đi nhé!  

KỶ NIỆM SAU CÙNG NHƯNG MÃI MÃI VỚI TƯỚNG VỸ

Vào năm 1973, tôi thường có dịp gặp Tướng Lê Nguyên Vỹ, lúc bấy giờ ông còn là Đại tá Tư Lệnh Phó Sư đoàn 21BB cho Tướng Lê Văn Hưng. Tôi được trò chuyện hàn huyên với ông nhiều nhất vào thời gian ông bị thương nằm tại Tổng Y Viện Cộng Hòa vì máy bay quan sát chở ông bị rớt trong khi ông đi quan sát mặt trận tại vùng 4 chiến thuật. Một điều mà ông thường nhắc đi nhắc lại trong các lần tôi nói chuyện với ông là “Hải ơi, coi chừng mình sẽ bị mất nước đó”. Lúc bấy giờ tôi chỉ biết lắng nghe mà không bày tỏ một ý kiến nào. Có thể tôi chưa có khái niệm gì về sự mất nước cũng như hậu quả của nó chăng? Cũng có thể tôi là một cấp chỉ huy chiến thuật rất tự tin vào mình và đơn vị, nên tôi không bao giờ lại tin là Quân Lực VNCH sẽ thua quân VC để đến nỗi phải mất nước. Nhưng dần dà tôi cũng đã thấy được cuộc chiến VN không được quyết định bằng các trận đánh thắng của Quân lực VNCH ngoài mặt trận và tôi cũng đã linh cảm miền Nam khó giữ được đất đai vẹn toàn. Vào những ngày tháng cuối cùng của cuộc chiến VN, tuy biết miền Nam sẽ thua nhưng tuyệt nhiên tôi không có một ý định nào bỏ trốn khỏi đơn vị để kiếm sự an toàn cho bản thân và gia đình. Những lời khuyên bảo của anh chị ruột tôi, các em gái tôi, phải bỏ đơn vị về Sài Gòn để trốn khỏi VN, đều bị tôi để ngoài tai. Tướng Vỹ ít nhất hai hoặc ba lần nói với tôi hãy tìm cách lo cho vợ con đi an toàn, còn tôi hãy ở lại chiến đấu với đơn vị.

Khoảng hơn một tuần lễ trước khi mất nước, Tướng Vỹ cho trực thăng đón tôi qua Lai Khê để gặp ông bàn việc. Trong khi trò chuyện ông thường nhắc đi nhắc lại là đến giờ này Tông Thống Thiệu vẫn còn cố chấp, không chịu nghe lời ai cả. Gặp Tướng Vỹ xong, ra đến bãi đậu trực thăng, hai sĩ quan lái trực thăng cho Tướng Vỹ nói với tôi rằng tôi hãy cố thuyết phục Tướng Vỹ để cho họ chở Tướng Vỹ và tôi ra Đệ Thất Hạm Đội. Hai vị Sĩ quan không quân còn nhấn mạnh rằng mọi người đang lo chạy trốn cả rồi Tướng Vỹ và tôi còn đánh làm gì nữa. Tôi chỉ gật-gù cảm ơn lòng tốt của họ và không nói thêm gì cả. Hai vị Sĩ quan này chắc nghĩ tôi thân với Tướng Vỹ, nên tôi có thể thuyết phục được ông, nhưng tôi lại nghĩ rằng tôi đã không muốn bỏ chạy thì tôi dại gì lại đi thuyết phục người khác hãy bỏ chạy để bỏ tôi ở lại một mình. Hơn nữa tôi cũng biết Tướng Vỹ đã quyết định đánh đến cùng rồi. Về đến quận, vừa ngả lưng nghỉ mệt, người lính gác cổng chạy vào báo cô Quý, em gái ruột tôi từ Sài Gòn lên muốn vào gặp tôi. Tôi căn dặn người lính gác ra nói dối với em tôi rằng tôi đi họp chưa về. Tôi đoán biết Mẹ tôi cho cô em tôi lên thúc tôi bỏ quận để về Sài Gòn lo việc chạy trốn khỏi Việt Nam.

Tuy tôi đã quyết định ở lại chiến đấu cùng đơn vị, nhưng tôi nghĩ rằng tôi cũng cần phải lo cho vợ con tôi, nên ngày 27 tháng 4 năm 1975 tôi quyết định về Sài Gòn thăm gia đình như lời khuyên của Tướng Vỹ trước đây.Thực sự buổi về Sài Gòn này tôi đã chỉ dám ghé nhà bố mẹ vợ tôi tại đường Nguyễn Bỉnh Khiêm để khuyên vợ tôi hãy mang hai con tôi bám theo mẹ, anh và các em gái tôi mà chạy khỏi VN. Tôi trở về Phú Giáo ngay trưa hôm 27 tháng 4, không dám ghé đường Lê Văn Duyệt gặp mẹ, bởi tôi biết mẹ tôi sẽ bất cứ giá nào giữ tôi ở lại Sài Gòn để cùng gia đình chạy trốn. Tôi đã tự lựa chọn con đường cho tôi đi, mặc dù tôi biết con đường này không có lối thoát! Nhưng tôi không thể bỏ trốn mọi người quân cũng như dân Phú Giáo, mọi người đang trông chờ sự dẫn dắt khéo léo của tôi để may ra được thoát chết trong giờ phút tuyệt vọng của cuộc chiến.

Sáng 30 tháng 4 năm 1975, tôi hoàn toàn mất liên lạc với tỉnh Bình Dương! Tôi nói với Thiếu tá Hùng Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 306 Địa Phương Quân hãy cố gắng đánh mở đường đưa tôi về tỉnh, vì tôi đã mất liên lạc với Đại tá Của, Tỉnh trưởng Bình Dương. Khoảng nửa giờ sau đó, Thiếu tá Hùng cho tôi biết phía trước đường tiến quân có một cái chốt cấp Đại đội của VC chặn đường. Tôi nhất quyết ra lệnh cho Thiếu tá Hùng phải vượt qua chốt VC. Thiếu tá Hùng đã phải vượt lên tuyến đầu để chỉ huy đánh chốt VC. Chừng nửa giờ quyết chiến, Thiếu tá Hùng báo cáo Tiểu đoàn tràn ngập chốt của VC. Tôi liền ra lệnh toàn thể các đơn vị kéo quân về hướng Hòa Lợi 2 và tiến về Bình Dương. Khốn nỗi thay! Đồng thời lúc đó một anh lính đưa cho tôi nghe lệnh đầu hàng qua một radio nhỏ cầm tay của Tổng Thống Dương Văn Minh và Chuẩn Tướng Nguyễn Ngọc Hạnh, tự xưng là Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực VNCH. Tôi bàng hoàng, nước mắt ràn-rụa, nói với mấy người lính đứng bên cạnh:”thôi chúng mình mất nước rồi”! Tôi còn nhớ hôm bố tôi chết vào dịp Tết Mậu Thân 1968, khi VC đánh vào tỉnh Phan Thiết, tôi cũng không khóc nhiều như thế. Nước mắt ở đâu cứ ràn -rụa đổ ra! Nhưng chỉ ít phút sau tôi lấy lại được bình tĩnh và đang đự định lấy tần số liên lạc với Bộ Tư Lệnh Sư đoàn 5, thì Trung tá Vượng Trung đoàn trưởng Trung đoàn 7 kéo bộ chỉ huy đến và bảo tôi cùng kéo quân về Lai Khê gặp Tướng Vỹ để nhận lệnh.

Đến hàng rào căn cứ Lai Khê, Trung tá Vượng và tôi phải cố gắng thuyết phục những người lính gác ở đây mới lọt được vào cổng của căn cứ, vì đã có lệnh “nội bất xuất, ngoại bất nhập” của Tướng Tư Lệnh Sư đoàn 5.

Vừa bước vào phòng họp, tôi thấy hầu hết các sĩ quan thuộc Bộ Tư Lệnh Sư đoàn 5 đang đứng, ngồi quanh Tướng Vỹ, nào Đại tá Tường Phụ tá Hành Quân, Pháo binh, các sĩ quan tham mưu, tôi không thấy Đại tá Thoàn Tư Lệnh Phó và Đại tá Từ Vấn Tham mưu Trưởng Sư đoàn. Tướng Vỹ ngồi ngay giữa một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là bát canh măng khô nấu với vịt, bên cạnh là chén nước mắm ớt. Sau khi tôi và Trung tá Vượng chào ông theo đúng quân cách, Tướng Vỹ nói:

– Vượng, Hải vào ăn cơm luôn thể – Giọng nói của ông vẫn khàn khàn, bình thản như mọi khi.

Tuy không nói ra nhưng tôi thấy ngán-ngẫm và nghĩ trong đầu: ”Trời ơi! Giờ này còn ăn uống gì nữa”.

Sau khi mời chúng tôi xong, Tướng Vỹ tự cầm chén lên xới cơm, chan canh măng vịt và ăn rất nhanh như người bị đói đã lâu. Vừa ăn ông vừa nói: “món măng khô nấu vịt là món moa thích nhất”. Ăn đúng ba chén cơm đầy ông mới buông đũa. Tôi cũng cầm chén ăn cơm, nhưng không sao nhai nổi lưng chén cơm. Tướng Vỹ, sau khi uống ngụm nước cho trôi cơm, ông đứng phắt dậy và vẫy tôi ra một chỗ để nói riêng. Nhưng tôi hỏi ông trước: – Thiếu tướng có lệnh gì cho tôi không?

Ông đáp rất gọn: “Moa lo cho moa, toa lo cho toa”

Tôi chưng hửng đáp: “Tôi biết lo làm sao bây giờ, Thiếu tướng. Lính của tôi đã bố trí sát hàng rào Lai Khê rồi”

– Khoảng hơn một tháng trước 30 tháng 4 năm 1975, Tướng Vỹ có dặn tôi hãy chuẩn bị một số người lính trung thành để đưa ông và tôi đi. Tôi đoán biết sẽ đi Vùng 4 Chiến Thuật để tiếp tục chiến đấu, vì ở đó có Tướng Hưng, Tướng Nam là những người Tướng Vỹ có thể tin tưởng được (Tướng Vỹ đã đã nhận định không sai chút nào, vì hai Tướng Hưng, Nam cũng đều là những Tướng Anh Hùng, vị quốc vong thân!).

Tướng Vỹ mỉm cười nhìn chằm-chặp vào tôi, nhắc lại y như trên một lần nữa và thêm: “Coi chừng tiêu đó Hải”. Nói xong ông quay lưng bỏ đi ngay.

Câu trả lời của Tướng Vỹ đã làm tôi hoàn toàn thất vọng. Tôi có cảm giác bị bỏ rơi và nghĩ rằng: “hay Tướng Vỹ đã có trực thăng sẵn sàng bốc ông rồi!”. (Tôi lại nghi oan cho ông lần nữa)

Không đầy một phút sau, tôi giật mình vì nghe có tiếng súng nổ. Tôi thấy Đại uý Nguyên tùy viên của Tướng Vỹ chạy ra nói lớn như khóc:”Tướng Vỹ đã tự sát rồi!”

Tôi trách Đại úy Nguyên: “Sao anh không tìm cách dấu súng của ông Tướng trước đi”
Đại úy Nguyên trả lời: “Tôi biết ông có 6 khẩu súng cả thảy, tôi đã dấu hết, khẩu ông dùng để tự sát, tôi không biết ông lấy ở đâu” .

Viên đạn súng colt đã xuyên từ cổ lên đầu Tướng Vỹ làm ông ra đi ngay. Tôi và Trung tá Vượng đã vào chào ông lần cuối. Cả hai chúng tôi sau đó đã bị VC bắt giữ và đi tù ngay cùng chiều hôm 30 tháng 4 năm 1975. Sau này tôi có nghe nhiều người nói rằng khi tên chỉ huy VC vào căn cứ Lai Khê thấy Tướng Vỹ tự sát đã tỏ lòng khâm phục và nói: “Làm Tướng chết theo thành như Tướng Vỹ mới xứng đáng làm Tướng”.

Tướng Vỹ đã tự sát đền nợ nước đúng ngày 19 tháng 3 năm Ất Mão (Âm Lịch), tức ngày 30 tháng 4 năm 1975 (Dương Lịch). Khi còn ở Việt Nam, dù còn ở trong nhà tù VC tôi đều tìm cách giỗ ông vào ngày 19 tháng 3 âm lịch mỗi năm. Nhưng khi qua đất Mỹ này rồi tôi sợ quên, nên tôi đổi ngày giỗ ông vào ngày 30 tháng 4 Dương Lịch mỗi năm. Sau đây là một bài thơ tôi đã làm để kỷ niệm những ngày tôi làm giỗ Tướng Lê Nguyên Vỹ: MĂNG KHÔ NẤU VỊT   Măng khô nấu vịt Bác không rời, Lời Bác, lòng tôi luôn nhắc tôi. Ngày cuối tháng tư, tôi giỗ Bác, Lịch đầu năm mão, Bác chầu Trời.  Tôi vui như lúc tôi còn Bác, Bác chết là khi Bác sống đời. Đốt nén hương thơm tôi khấn Bác, Măng khô nấu vịt, Bác về xơi.

Cuộc đời của tôi và biết bao các chiến hữu khác kể từ 30 tháng 4 đen, 1975 trở đi đã bước vào một khúc quanh mới của lịch sử Việt Nam, trong đó chúng tôi phải gánh chịu mọi gian nan, đọa đày, chết chóc trong bệnh tật, đói khát và hắt hủi của những tên lính bị tức tưởi thất trận mà có kể ra cho ai nghe đã mấy người tin rằng thật. Bởi có nhiều người đã mơ tưởng rằng sau khi im tiếng súng vào 30 tháng 4 năm 1975, hai miền Nam Bắc sẽ nhận ra cuộc chiến huynh đệ tương tàn đã kéo dài trong bao nhiêu năm chính là do các thế lực bên ngoài cố ý tạo ra cho dân Việt, để rồi anh em ôm nhau mà khóc trên cầu Bến Hải vĩ tuyến 17, cùng tha thứ cho nhau những nhầm lẫn đáng tiếc trong quá khứ và cùng nhau đoàn kết xây dựng lại quê hương Việt Nam đã đổ và rách nát vì bom đạn, vì những thứ chủ nghĩa ngoại lai, những mớ lý thuyết và giáo điều lỗi thời, không tưởng.

Trái hẳn với các mơ ước viển vông trên của các sư, cha, những chính khách xôi thịt, thiển cận, vì rằng sau màn chém giết là đến những màn trả thù độc ác và có hệ thống khác, cũng đầy dẫy những xác người, ràn-rụa nước mắt gây ra do đói khát, cướp bóc, tố khổ và phân ly. Hai cây cùng trồng nhưng mọc không đều, một cây mọc thật nhanh cao hơn hẳn cây bên cạnh mọc quá chậm; bây giờ muốn cho hai cây cao ngang bằng nhau, thay vì phải dùng phân bón, vun xới cho cây mọc châm được mọc nhanh hơn, VC đã dùng một phương pháp thật là “cách mạng” để giải quyết vấn đề, đó là dùng dao chặt đứt phần ngọn của cây mọc nhanh cho ngang bằng với cây mọc chậm. Kế hoạch bất chợt đổi tiền xảy ra sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 của VC, trong đó mỗi người dân chỉ đưọc phép đổi lấy một số tiền mới nhất định từ những đồng tiền cũ, chính là phương pháp san bằng tài sản rất độc đáo giữa người giàu và người nghèo của VC, y hệt phương pháp chặt cây vừa trình bày ở trên. Mọi người trong xã hội như thế chắc chắn sẽ được nghèo như nhau!

Sau 33 năm, ngày Tướng Vỹ chết theo thành niềm đau mất nước vẫn còn trong tâm khảm những người Việt Quốc Gia thật sự yêu quê hương xứ sở, dân Việt vẫn còn phải sống trong đói rách lầm than, chưa bao giờ được thở hít không khí tự do, bởi ách Thực dân, Đế quốc tuy đã được gỡ bỏ, nhưng ách Cộng sản lại đã được tròng vào cổ dân Việt, nặng nề gấp ngàn lần.  

……

Tôi viết đến cuối bài “Tướng Vỹ Chết Theo Thành” vào đúng cuối tháng 3, chuẩn bị bước vào tháng 4 đen mỗi năm mà mọi người Việt ở hải ngoại không ai không nhớ đến. Riêng tôi cũng đã sẵn sàng hương đèn để tưởng nhớ đến Tướng Vỹ. Tôi không những làm giỗ ông vào ngày 30 tháng 4, hàng năm vào dịp Tết Nguyên Đán tôi luôn mời ông về chung vui Tết với Tổ Tiên, Ông Bà và Cha Mẹ tôi. Thực lòng tôi đã xem ông như người thân trong gia đình tôi vậy. Ông là biểu tượng của Anh Hùng Bất Khuất mà tôi luôn ngưỡng mộ và tin tưởng. Tôi thành tâm xin thưa với ông rằng sau tháng tư đen, 1975 mặc dù tôi đã đánh mất tất cả, nhưng tôi đã không đánh mất tôi, tôi vẫn còn giữ lại được một chút gì gọi là liêm sỉ để trong lời nói cũng như việc làm, tôi không khi nào nói hoặc làm có lợi cho Cộng sản, kẻ thù không đội trời chung của ông, của tôi và của toàn dân Việt yêu chuộng Tự do.

https://hon-viet.co.uk/TuongLeNguyenVy_chetTheoThanh.htm

Powered by Blogger.