Hải Ngoại Ngày Nay


LIÊN KẾT HẢI NGOẠI YỂM TRỢ QUỐC NỘI ĐẤU TRANH

GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI VIỆT CỘNG

GIẢi TRỪ HIỂM HỌA XÂM LĂNG TRUNG CỘNG

Nhân dân Việt Nam chưa bao giờ dại dột tin vào đảng của các ông!

Sunday, January 20, 2019 // ,

Phan Hồ Lê
19-1-2019
Trong cuộc họp trực tuyến chính phủ Việt Nam sáng ngày 28/12/2018, Thủ tướng (không do dân bầu) Nguyễn Xuân Phúc lên giọng: “Điều mà tôi muốn nhấn mạnh chính là niềm tin của nhân dân vào sự lãnh đạo của Đảng … chưa bao giờ lớn và sâu sắc như lúc này”.
Nhân dân Việt Nam không bao giờ ngây thơ để tin lời nói cực kỳ tào lao của ông thủ tướng này. Từ khi đảng của ông ra đời, nhân dân đã nhìn rõ bộ mặt gian ác và lừa đảo của các ông. Gian ác ở chỗ là đảng ông, ngay từ đầu, đã ra tay tiêu diệt các đảng phái khác.
Cuối năm 1945, đầu năm 1946 các ông đã đến trụ sở của quốc dân đảng ở số 7 phố Ôn Như Hầu, Hà Nội ra tay giết sạch những người lãnh đạo và đảng viên đảng này và chôn sống họ trong khuôn viên. Ít lâu sau, các đồng chí của quốc dân đảng và thân nhân gia đình họ đến đào xới khuôn viên thì tìm thấy rất nhiều xác chết mà đảng cộng sản của các ông đã chôn sống! Hỏi rằng ai còn tin về lòng yêu nước của đảng cộng sản nữa.
Cộng sản của các ông là một đảng trí trá. Các ông tuyên bố giải tán đảng Cộng sản Đông Dương và lập hội nghiên cứu chủ nghĩa Marx do Việt Minh lãnh đạo. Việt Minh thực chất cũng là đảng cộng sản của các ông.
Đến năm 1951 của thế kỷ trước các ông lại giải tán cái hội này và thành lập đảng Lao Động Việt Nam và tuyên bố quyền lãnh đạo đất nước Việt Nam là của các ông. Lúc này toàn dân đang kháng chiến chống thực dân Pháp nên mọi người im lặng để cho các ông lãnh đạo vì chống thực dân Pháp là nguyện vọng của toàn thể người Việt Nam yêu nước.
Nếu thực sự có lòng tin thì giai đoạn này nhân dân đã tin các ông nhưng cũng trong giai đoạn này đảng của các ông đã phản trắc lại nhân dân trong các giới, từ công nghiệp đến nông nghiệp. Những điền chủ đã hết lòng ủng hộ các ông như bà Nguyễn Thị Năm, chủ đồn điền Đồng Bẩm, Thái Nguyên đã nuôi các ông như Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt,… ăn ở dầm dề kéo dài hàng năm. Bà Năm đã dùng thóc gạo nuôi hai sư đoàn bộ đội các ông nhưng các ông lại nghe theo lời xui của bọn cố vấn Tàu Cộng, làm cải cách ruộng đất và đưa bà Năm ra bắn một cách tàn nhẫn không thể cho bà nói lời nào trước lúc bị hành hình.
Mở đầu cuộc cải cách này, người đầu tiên bị giết là một phụ nữ yêu nước tin vào Việt Minh, hỏi các điền chủ trong nước và nhân dân lao động ngu dại gì mà tin ở các ông. Những người yêu nước sinh sống ở thành phố khi các ông kêu gọi họ ủng hộ các ông trong cái gọi là tuần lễ vàng, rất nhiều gia đình đã không tiếc của cải mà đem tặng các ông vàng bạc, hột xoàn, có gia đình đã tặng các ông hàng nghìn lượng vàng, hàng đấu hột xoàn, kể cả hột xoàn đang đeo trên tay họ cũng sẵn sàng cởi ra đóng góp cho các ông.
Cho đến bây giờ nhân dân Hà Nội và nhân dân cả nước vẫn chưa quên gia đình cụ Trịnh Văn Bô, già đình bà Lợi Quyền, đã đóng góp cho các ông hàng nghìn lượng vàng và hàng vạn tiền Đông Dương lúc đó.
Năm 1954, hòa bình lập lại, các ông kéo về Hà Nội, nhiều gia đình đã hiến tặng các ông nhà ở và cho mượn rất nhiều nhà làm trụ sở, rồi các ông cướp luôn và những ngôi nhà có hợp đồng cho các ông mượn trong hai năm, sau hai năm các ông cũng không chịu trả. Dưới con mắt của nhân dân, đảng và chính quyền của các ông thực chất là một lũ cướp. Hỏi ai còn tin các ông mà ông Phúc ba hoa không biết ngượng?
Với đồng bào miền Nam, họ sống yên ổn và hạnh phúc trong một chế độ dân chủ, tạm quyền phân lập, có tên là Việt Nam Cộng Hòa, các ông cũng không để cho họ yên. Năm 1960 đại hội đảng lần thứ 3 của các ông đã đề ra: “Xây dựng miền bắc vững mạnh, tiến tới hòa bình thống nhất đất nước”. Bà con miền bắc, tính từ vĩ tuyến 17 trở ra mà ông gọi là chế độ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa rất phấn khởi trước chủ trương tưởng là thực lòng của các ông. Khốn thay, nghị quyết của các ông chưa ráo mực thì các ông lại ra nghị quyết gọi là nghị quyết 9 để phát động bạo lực đánh đồng bào miền Nam, nấp dưới một mỹ từ nghe rất mỹ miều: chống Mỹ cứu nước.
Thế là các ông huy động thanh niên miền Bắc, công nhân, nông dân, trí thức và người lao động giao súng ống cho họ để đi đánh đổ chế độ Việt Nam Cộng hòa, giết hại đồng bào miền Nam. Những nước trong phe xã hội chủ nghĩa của các ông sẵn sàng cung cấp vũ khí để các ông đánh cho họ, nhằm củng cố chủ nghĩa Cộng sản ảo tưởng.
Kết cục việc này, một cuộc nội chiến đã xảy ra. Khi kết thúc, dù chưa có tổng kết nhưng mọi người đều biết ít nhất có bốn triệu triệu thanh niên cả hai miền đã chết trận và nhân dân của cả hai miền thiệt mạng chắc cũng xấp xỉ với số thanh niên hi sinh. Sau khi chiếm được miền Nam từ vĩ tuyến 17 cho đến Cà Mau, các ông hắng giọng tuyên bố đã giải phóng toàn bộ miền Nam thống nhất đất nước! Nhân dân miền Nam họ không cần cuộc giải phóng này của các ông, còn nhân dân miền Bắc, do các ông tuyên truyện bịp bợm nên phần lớn là hoan nghênh.
Sau năm 1975, đảng của các ông lại có một cuộc ăn cướp mới, rộng lớn từ vĩ tuyến 17 trở vào. Nền công nghiệp của miền Nam các ông đánh tan nát, tất cả những người có kinh nghiệm lãnh đạo nền công nghiệp, các ông bắt đi tù cùng với quân đội miền Nam, đưa vào các trại ngoài Bắc, thay thế vào đó là những cán bộ các ông đưa từ Bắc vào, những người không có chuyên môn mà chỉ có một lý lịch “đẹp”, xuất thân là nông dân lao động.
Thế là nền công nghiệp của miền Nam tiêu tan chỉ sau chưa đầy một năm. Nền thương nghiệp của Việt Nam Cộng Hòa là một nền thương nghiệp cạnh tranh lành mạnh, hàng hóa các chủng loại dều do nhân dân miền Nam sản xuất, nhập khẩu, các ông cũng đánh tan rồi dựng lên một nền hàng hóa bao cấp, phân phối theo định lượng rất ít, không gia đình nào đủ với sinh hoạt bình thường. Các ông ngăn sông cấm chợ, đẩy nhân dân miền Nam nơi có vựa lúa đồng bằng Sông Cửu Long mà không đủ gạo ăn, không đủ thực phẩm sinh sống, trong khi trước đây bà con dư thừa.
Với công chức và quân đội miền Nam các ông đày họ vào nhà tù mà các ông gọi là cải tạo, gia đình họ bị các ông cướp cơ sở sản xuất, nhà cửa và tống vợ con họ lên rừng thiêng nước độc, mà các ông gọi là đi kinh tế mới. Phần lớn các gia đình này, nếu không nói là tất cả, chỉ ít lâu sau là họ bỏ về thành phố, sống vất vưởng trên vỉa hè và kiếm ăn bằng các nghề hoàn toàn không thích hợp với họ như ngồi đầu đường bán thuốc lá, rong ruổi trên đường bán vé số sống tạm qua ngày!
Đảng của các ông sau khi cướp được miền Nam đã đày đọa họ như vậy, hỏi thử ai tin các ông mà ông Phúc dám mạnh mồm hắng giọng (điều tôi muốn nhấn mạnh là niềm tin của nhân dân vào sự lãnh đạo của đảng chưa bao giờ lớn và sâu sắc vào lúc này).
Nhân nhân miền Nam bị các ông đối xử như những con vật, không tự do, không dân chủ, họ đã phải ra biển lớn tìm đường vượt biển, đến vùng đất hứa là các nước châu Mỹ và châu Âu! Chắc các ông cũng biết, gần một triệu người này đã chết chìm dưới biển, làm mồi cho cá mập mà các ông không một chút động lòng.
Thưa ông thủ tướng không do dân bầu, nhân dân miền Bắc đã ngán các ông đến tận cổ, giống như nhân dân miền Nam không bao giờ tin các ông vì đơn giản các ông là một đảng ác, độc tài đã tự phong cho mình quyền lãnh đạo độc quyền và toàn diện.
Nếu còn chút lương tâm thì đảng ông và ông câm cái miệng lại vì một lẽ đơn giản: nhân dân không có một chút lòng tin nào đối với các ông. Nhân dân Việt Nam muốn xóa bỏ thể chế hiện tại để xây dựng một thể chế mới, tự do dân chủ, tam quyền phân lập và những người lãnh đạo phải được nhân dân cả nước bầu bằng lá phiếu.
Nếu có gan các ông thử trưng cầu dân ý thì sẽ rõ lòng dân. Tôi tin đảng và chính phủ của ông không bao giờ dám làm việc này. Vì thể chế của các ông là thể chế độc tài, đảng trị thì chẳng bao giờ có dân chủ.
https://baotiengdan.com/2019/01/19/nhan-dan-viet-nam-chua-bao-gio-dai-dot-tin-vao-dang-cua-cac-ong/

2 Comments
Sort by
Thằng khờ khạo khoác lác...tiên sư cha chúng mày chết cho dân nhờ.
LikeReply5h
Những lời căm phẫn của tác giả đã nói thay cho nhiều người Việt chửi thẳng vào mặt của lãnh đạo CS. Các ông hãy câm cái mõm chó lại đừng ba hoa khoác lác nữa, đừng để dân thấy muốn ói khi nghe các ông phát biểu. Dân đã oán ghét CS lên đến cực điểm rồi mà mấy ông còn chưa biết thì tai và mắt của các ông để ở đâu?
LikeReply8h

Nhà cầm quyền TP.HCM muốn chứng minh ” Luật là tao, Tao là luật “?

20/01/2019


Nguyễn Hoàng Hải
(VNTB) – Gần ba tuần đã trôi qua kể từ ngày 4/1/2019, là một ngày mà nhà cầm quyền TP.HCM đã thành công trong công việc đánh úp cư dân đang cư ngụ tại vườn rau Lộc Hưng ra khỏi nơi cư ngụ của mình một cách thật sự quá dễ dàng bởi quyền lực vô hạn đã có sẵn trong tay.
Thông báo thời gian 90 ngày để người dân tự di dời tháo dỡ, có hay không thông báo bằng miệng hay dán trên tường vài ngày trước đó chỉ là một màn kịch che đậy kế sách đánh úp bất ngờ người dân vườn rau Lộc Hưng?.
Đuổi, bắt, trục xuất người dân vườn rau Lộc Hưng ra khỏi nơi cư ngụ, đập phá, hủy hoại tài sản, chôn vùi sự sống của người dân, chôn vùi tính pháp lý sở hữu đất đai xuyên suốt từ năm 1955 mà cư dân vườn rau Lộc Hưng đã tồn tại, đó mới là thông báo chính thức của nhà cầm quyền vào ngày 4/1/2019 chứ không phải là thông báo 90 ngày như người dân đã tưởng trong một giấc mơ ân huệ nào đó.
Hành động tàn bạo, nhẫn tâm, vô liêm sỉ, là những từ mà người dân trên cộng đồng hiện tại đang dành cho nhà cầm quyền F6 QTB phải chăng đã cạn kiệt vốn từ để diễn tả. Đằng sau sự cạn kiệt vốn từ của người dân sẽ là gì? Vẫn là nước mắt chảy dài trước cường hào ác bá, hay là sự quật khởi để giành lại sự sống trong tương lai?.
Thật khó để giải mã tường tận sẽ là gì, nhưng có thể hình dung sự giận dữ của cộng đồng dân chúng hiện tại, sự quan ngại của cộng đồng quốc tế qua cách nhìn không thiện cảm với nhà cầm quyền, sự thận trọng dồng lòng của những luật sư hiện tại đang chung sức cùng người dân làm cho ra lẽ sự sai trái mà nhà cầm quyền đã gây ra cho người dân, thì mới hy vọng và thấy được sự hồi sinh trong tương lai.
Phải chăng, đây là cách nghĩ lạc quan trong một xã hội mà pháp luật lâu nay được ví như nhành liễu đong đưa trước gió, lương tri từ nhà cầm quyền đã đội nón ra đi …. Không, không hẳn là vậy, bởi đã là con người cũng có lúc phải biết giựt mình hoảng sợ, nếu một khi đã đánh mất sạch sẽ lương tri mà con người cần phải có thì khác nào đã trở thành loài thú sống trong hoang dã.
Sự việc xảy ra khi ngày Tết đã cận kề, sự uất nghẹn cứ tăng dần và lan tỏa trên cộng đồng. Tết trong lịch sử, đã có lần nhuốm máu của đồng bào qua cuộc tổng tấn công năm 1968 ( Mậu Thân ) dù đã có thỏa thuận đình chiến để người dân sum vầy đón Tết, nhưng đã trở thành thảm cảnh tan thương cho hàng triệu người ngày đó. Hơn 50 năm đã qua, vết thương cũ dường như vẫn chưa nguôi ngoai thì giờ đây lại đến hàng trăm hộ người dân vườn rau Lộc Hưng cũng rơi vào cảnh tương tự.
Tuy bối cảnh, hoàn cảnh, thiệt hại tan thương là khác nhau. Nhưng, giống nhau từ một lời hứa bị hủy bỏ một cách trắng trợn, giống nhau từ một chiến thuật đánh úp bất ngờ, giống nhau đến kinh ngạc qua hai chữ vì dân mà nhà cầm quyền dù nhỏ hay lớn cũng sẵn sàng đẩy đuổi người dân đến tận cùng sự thống khổ thì thử hỏi có một chính quyền nào vì dân mà lại tàn bạo như thế hay không?
Theo VNTB

Chính quyền “âm thầm” xua quân đập chùa Sơn Linh Tự khi sư thầy trụ trì đi chữa bệnh (Phần 1)

Đàm Ngọc Tuyên
20-1-2019
Sáng ngày 11/1/2019 vừa qua, chính quyền thị trấn Plei Kần, kết hợp với chính quyền huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum, huy động một lực lượng hùng hậu để đập phá ngôi chùa Sơn Linh Tự, do Thượng toạ Thích Đồng Quang trụ trì, khi vị sư thầy này đi chữa bệnh. Tất cả các cơ quan truyền thông của đảng đều im lặng trước sự việc này.
Để có cái nhìn khách quan, tôi đã đến tận nơi để tìm hiểu sự việc. Để quý vị tiện theo dõi, câu chuyện sẽ được viết thành 2 phần. Phần 1: “Tìm về Sơn Linh Tự để chứng kiến cảnh chùa bị chính quyền đập phá tan tành”. Phần 2: “Đường tu sao quá gian nan của vị sư bốn lần bị chính quyền đập chùa”.
***
Phần 1: Tìm về Sơn Linh Tự để chứng kiến cảnh chùa bị chính quyền đập phá tan tành.
Tối 16/1/2019, tôi nhận được một tin nhắn của một người Phật tử (xin được giấu tên) ở huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum có nội dung: “Gần nhà mình có một ngôi chùa, sư thầy mới bị khối u trong dạ dày, trong lúc thầy đi mổ ở bệnh viện Huế, ở nhà, chính quyền thị trấn Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cho người đến phá, trong lúc bệnh tật tết rồi ko biết ở đâu! Khổ quá nhà báo ơi!“.
Ngoài ra người Phật tử này còn gởi cho tôi số điện thoại của vị sư thầy trụ trì. Và, rất nhiều hình ảnh, clip ngôi chùa sau khi bị đập phá chỉ còn lại đống đổ nát hoang tàn. Tất cả kinh kệ, tượng Phật, đồ đạc trong chùa đều bị chôn vùi.
Qua số điện thoại mà người Phật tử ấy cho, tôi dễ dàng kết nối được ngay với Thượng toạ Thích Đồng Quang, người trụ trì ngôi chùa. Trong tiếng thở dài, ông ấy kể cho tôi nghe nguyên nhân chính dẫn đến việc chính quyền thị trấn Plei Kần, huyện Ngọc Hồi, hơn 10 năm nay, liên tục bị sách nhiễu, hăm doạ sẽ “bứng” ngôi chùa Sơn Linh Tự của ông, chính là do “ông ăn ở không được lòng chính quyền sở tại”. Nói cách khác, là vị Thượng toạ này không chịu khuất phục chính quyền, cũng như “luồn cúi” ông sư quốc doanh Thích Quảng Xả – Trưởng ban trị sự Phật giáo tỉnh Kon Tum.
Cho nên, vào ngày 24/9/2018 vừa qua, ông Mai Văn Hữu – Phó Chủ tịch huyện Ngọc Hồi, đã ra quyết định đập phá ngôi chùa Sơn Linh Tự với lí do “xây dựng không xin phép”. Tuy nhiên, rất lạ kỳ, chính quyền lại “âm thầm nhẫn nại” chờ thời cơ ra tay, và họ đã đợi đến khi vị sư trụ trì đi chữa bệnh ở Huế, liền xua quân thực hiện việc làm trời không dung, đất không tha này.
Vẫn biết rằng, lâu nay, chính quyền nhiều tỉnh thành luôn đàn áp tất cả những tu sĩ của 5 tôn giáo có mặt ở Việt Nam, nếu như họ không chịu khuất phục chính quyền. Nhưng tôi vẫn muốn đích thân tận mắt chứng kiến, được gặp trực tiếp vị Thượng toạ đang phải gánh chịu khổ nạn, để nghe ông nói, sau khi nghe ông trình bày qua điện thoại. Hơn hết, là tôi muốn nghe người dân ở đó, những Phật tử ở đó nói gì, hầu mong có cái nhìn khách quan hơn, để gởi đến quý vị về câu chuyện này. Cho nên, ngay trong đêm 16/1, tôi quyết định sẽ từ Quảng Ngãi đi Kon Tum, vào ngày hôm sau.
Sáng ngày 17/1/2019, tôi đến bến xe Quảng Ngãi trễ, nên đã không còn kịp chuyến xe duy nhất trong ngày đi Ngọc Hồi. Tôi buộc lòng phải mua vé xe Quảng Ngãi đi Kon Tum lúc 12h30 xuất bến. Rồi từ Kon Tum sẽ đón xe đi Ngọc Hồi nếu còn xe hoặc ngược lại, lại bị trễ xe thì vị Thượng toạ sẽ nhờ người đón tôi.
Từ Quảng Ngãi muốn đến Kon Tum phải mất 5 giờ đồng hồ cho quảng đường ước chừng 200 cây số, theo QL24. Trong đó, hơn 4/5 là đường rừng, đèo. Có thể nói đây là cung đường nguy hiểm bậc nhất khi chúng ta đi từ những tỉnh duyên hải miền Trung lên những tỉnh thuộc cao nguyên Trung phần. Tôi cũng đã vài lần đi trên cung đường này rồi, nhưng lần nào cũng vậy, đều cho tôi cảm giác lo sợ
Từ bến xe Quảng Ngãi đi về hướng Nam theo QL1A, đến địa phận huyện Mộ Đức, gặp ngã ba Thạch Trụ, rẽ phải theo QL24, đi qua huyện Ba Tơ, vượt đèo Vi-o-let là đến địa phận tỉnh Kon Tum. Tuy nhiên, phải còn đi hàng trăm km, qua huyện Kon Plong, vượt đèo Măng Đen, qua huyện Kon Rẫy thì mới đến trung tâm tỉnh lỵ Kon Tum.
Từ thời thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông ta đã nói, sẽ mở rộng QL24 này 3 làn xe, nhưng cho đến tận bây giờ, vẫn còn nguyên vẹn con đường quốc lộ xưa cũ, tiết diện mặt đường nhỏ hẹp, hai bên đường hầu hết không có rào chắn. Đường rất vắng, xe lưu thông bởi vì nó quá nguy hiểm. Tuyệt đối không có xe đại khách, xe container qua lại. Chỉ có xe ô tô 29 ghế trở xuống mới dám đi trên cung đường này mà thôi. Bất kì một sự sơ sẩy nào của người tài xế, là toàn bộ xe cùng hành khách sẽ bị rơi xuống vực sâu, nếu may mắn hơn thì đâm đầu vào vách núi. Vì vậy cho nên, mặc dù mùa này là mùa hoa sim, hoa mua nở tím núi rừng, tạo nên một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, nhưng chẳng mấy hành khách còn có lòng dạ mà ngắm cảnh, bởi vì say xe và nơm nớp lo sợ rủi ro.
Trên suốt quãng đường đi, vị Thượng toạ thường xuyên giữ liên lạc với tôi, đã cho tôi cảm giác được an toàn hơn rất nhiều. Rồi tôi cũng đến được bến xe Kon Tum, gần 6 giờ chiều. Vẫn còn kịp bắt chuyến xe cuối cùng từ Kon Tum đi Ngọc Hồi, thêm 60 km nữa là sẽ đến Sơn Linh Tự theo Đường mòn Hồ Chí Minh (ĐM.HCM). Lên xe, tôi nói anh lơ xe qua cầu Đắk Mốt (Km 1495+675) khoảng 500m thì cho tôi xuống, ở ngay cái chùa vừa bị chính quyền đập phá cách đây mấy ngày.
Hầu hết, hành khách trên xe là người Ngọc Hồi (gốc Quảng Nam và người Bắc), cho nên từ tài xế, đến lơ xe, đến hành khách đều biết ngôi chùa mà tôi vừa nói. Hơn 1 giờ đồng hồ trên xe, tôi lân la bắt chuyện làm quen để nghe hành khách họ nói gì về sự việc đập chùa Sơn Linh Tự. Tất cả đều có chung nhận định, đại khái: “Chính quyền gì mà ác quá! Đến chùa mà họ còn đập không chút nương tay!“.
Có một người phụ nữ trạc tuổi Mẹ tôi, bà ấy nói: “Cô nói cháu nghe, họ (chính quyền) còn gây khó dễ với cả Phật tử đến chùa! Như cô đây, cũng cúng dường để xây chùa, giờ thì tan nát hết rồi. Tiền của của bá tánh trôi ra biển!“. Tất cả những điều này, qua ngày hôm sau, tôi cũng nghe người dân địa phương nói tương tự, sẽ viết và gởi đến quý vị ở phần 2 bài viết về câu chuyện này.
Cuối cùng, tôi cũng đến được Sơn Linh Tự. Sơn Linh Tự toạ lạc trên đỉnh dốc Đắk Mốk, phía bên kia dốc thuộc về huyện Đăk Tô. Khi tôi còn đang lần mò bước theo con đường đất để đi lên chùa, thì vị sư thầy trụ trì chạy ra đón và bắt tay tôi, bởi ông nghe tiếng xe dừng lại.
Thượng toạ Thích Đồng Quang. Ảnh: Đàm Ngọc Tuyên

Giữa tiết trời giá lạnh, và vừa trải qua khổ nạn, nhưng cái bắt tay của ông thật chặt và ấm. Trong ánh đèn điện vàng vọt, mà theo lời Thượng toạ Thích Đồng Quang cho biết vừa “câu tạm lại” để thắp sáng, đập vào mắt tôi, ngôi chùa chỉ còn lại đống đổ nát hoang tàn. Những bức tượng Phật, La Hán,… ngả nghiêng, xiêu vẹo. Những tờ sách kinh kệ theo gió lấm lem bụi đất cứ bay nhảy, càng khắc hoạ thêm cho khung cảnh thê lương…!
Chùa chỉ còn lại đúng một phòng được che bằng gỗ. Ảnh: Đàm Ngọc Tuyên

Biết tôi vừa phải đi một đoạn đường dài, cần nghỉ ngơi, nên Thượng toạ nói tôi hãy lo ngủ sớm, mọi việc ngày hôm sau trò chuyện. Mà “Chùa” chỉ còn lại đúng một phòng được che bằng gỗ (nguyên thủy lúc trụ trì về lập chùa nơi này, đã dựng lên để ở tạm) là chính quyền “nhân đạo” không đập phá. Cho nên, đêm đó tôi được sắp xếp đến ngủ nhờ ở nhà một người Phật tử ở huyện Đắk Tô. Và sáng hôm sau, tôi sẽ quay lại “chùa” để nghe ông kể về “Đường tu sao quá gian nan của vị sư bốn lần bị chính quyền đập chùa”…!
(Còn tiếp)

https://baotiengdan.com/2019/01/20/chinh-quyen-am-tham-xua-quan-dap-chua-son-linh-tu-khi-su-thay-tru-tri-di-chua-benh-phan-1/

Powered by Blogger.