Hải Ngoại Ngày Nay


LIÊN KẾT HẢI NGOẠI YỂM TRỢ QUỐC NỘI ĐẤU TRANH

GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI VIỆT CỘNG

GIẢi TRỪ HIỂM HỌA XÂM LĂNG TRUNG CỘNG

Nhà máy đốt rác 7.000 tỷ đồng ở Sóc Sơn vận hành thử nghiệm

Thursday, June 17, 2021 // ,
RFA

2021-06-17

Nhà máy đốt rác 7.000 tỷ đồng ở Sóc Sơn vận hành thử nghiệmNhà máy đốt rác phát điện ở Sóc Sơn - Hà Nội, có tổng vốn đầu tư 7.000 tỷ đồng, bắt đầu đốt rác thử nghiệm hôm 17/6.
 Courtesy Tập đoàn Thiên Ý















Nhà máy đốt rác phát điện ở Sóc Sơn - Hà Nội, có tổng vốn đầu tư 7.000 tỷ đồng, bắt đầu đốt rác thử nghiệm hôm 17/6.

Truyền thông nhà nước Việt Nam loan tin vừa nói cùng ngày và cho biết, dự kiến nhà máy này sẽ xử lý hơn 2/3 số rác của thành phố Hà Nội khi đi vào hoạt động.

Dự án Nhà máy đốt rác phát điện Sóc Sơn của Tập đoàn Thiên Ý nằm trong Khu liên hợp xử lý chất thải rắn Sóc Sơn, là nhà máy xử lý rác lớn nhất Việt Nam tính đến thời điểm hiện tại. Dự án này được Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội chấp thuận từ năm 2017 với tổng mức đầu tư khoảng 7.000 tỷ đồng.

Theo Tập đoàn Thiên Ý, Dự án Nhà máy đốt rác phát điện Sóc Sơn được sử dụng công nghệ đốt rác bằng lò cơ học của Bỉ, công suất đốt 4.000 tấn rác mỗi ngày, và sẽ thu được 75 MW điện mỗi giờ. Các thành phần chất thải trơ, tro xỉ sẽ được tận dụng để sản xuất vật liệu xây dựng như đóng gạch không nung hoặc san lấp mặt bằng.

Tin cho biết, để đảm bảo tiến độ vận hành, nhà máy đang tập trung thử nghiệm đấu nối, đóng điện, cấp điện, điều chỉnh thông số tua bin và xây dựng phương án giá dịch vụ xử lý chất thải sinh hoạt năm 2021.

Dù đã vận hành thử nghiệm, nhưng theo mô tả của báo chí trong nước thì hiện nhiều công trình phụ trợ của nhà máy xử lý rác vẫn còn ngổn ngang, chưa thi công xong.  

Việt Nam trước cuộc cạnh tranh cung cấp vắc-xin giữa Trung Quốc và Nhật Bản

 Trung Quốc và Nhật Bản đang tạo ra một cuộc cạnh tranh ảnh hưởng tại khu vực Đông Nam Á, và vũ khí được sử dụng là những liều vắc-xin. Việt Nam tuy đang có nhu cầu rất lớn và cấp bách nhưng lại tỏ ra thận trọng trước nguồn cung vắc-xin tới từ Trung Quốc


Trường Sơn
2021-06-17

Việt Nam trước cuộc cạnh tranh cung cấp vắc-xin giữa Trung Quốc và Nhật BảnHình minh hoạ. Tiêm vắc-xin ngừa COVID-19 ở Hà Nội hôm 8/3/2021
 AP

Việc Nhật Bản chuyển gần một triệu liều vắc-xin cho Việt Nam hôm 16 tháng 6 là động thái mới nhất trong cuộc đua với Trung Quốc trong việc cung cấp vắc-xin cho khu vực Đông Nam Á.

Bộ ngoại giao Nhật Bản thông báo rằng nước này cũng có kế hoạch gửi vắc-xin đến một loạt các nước Đông Nam Á khác như Indonesia, Malaysia, Philippines và Thái Lan vào đầu tháng Bảy.

Các nỗ lực kể trên của Nhật Bản nhằm bắt kịp với Trung Quốc, nước vốn đã đi trước trong việc cung cấp vắc-xin cho khu vực.

Cụ thể, Trung Quốc cho đến nay đã chuyển cho Cambodia tám triệu liều vắc-xin, giúp nước này trở thành quốc gia có tỷ lệ tiêm chủng cao thứ hai ở Đông Nam Á, sau Singapore. Ngoài ra, hầu hết các quốc gia khác trong vùng cũng đã nhận viện trợ hoặc mua vắc-xin từ Trung Quốc.

Hôm 8 tháng 6, Ngoại trưởng Vương Nghị thông báo Trung Quốc đã cung cấp 100 triệu liều vắc-xin cho các quốc gia Đông Nam Á, và cam kết sẽ tiếp tục hỗ trợ khu vực này chống chọi với đại dịch.

phamminhchinhyamada2021.jpeg
Đại sứ Nhật Bản tại Việt Nam Yamada Takio chuyển thông điệp của Thủ tướng Nhật Suga Yoshihide cho Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính hôm 15/6/2021. TTXVN

Việt Nam, quốc gia đang phải đối mặt với đợt bùng phát dịch COVID-19 nghiệm trọng, và có nhu cầu về vắc-xin rất lớn bởi dân số đông và tỷ lệ tiêm chủng thấp, hôm 4/6 cho biết đã duyệt khẩn cấp có điều kiện các loại vắc-xin ngừa COVID-19 của Trung Quốc. Tuy nhiên, đến nay chưa thấy có thông tin về việc sử dụng bất cứ loại vắc-xin nào của Trung Quốc.

Bình luận về hiện tượng Việt Nam là quốc gia duy nhất ở Đông Nam Á chưa sử dụng vắc-xin cung cấp bởi Trung Quốc, thạc sĩ Hoàng Việt từ Đại học Luật TP Hồ Chí Minh cho biết vấn đề có thể nằm ở cả hai phía. Ông nói:

Gần đây lãnh đạo Chính phủ Việt Nam khẳng định rằng Việt Nam sẵn sàng tiếp nhận và mua vắc-xin từ bất cứ quốc gia nào, thế nhưng vấn đề là dù Trung Quốc đã tuyên bố viện trợ vắc-xin cho nhiều quốc gia, nhưng Việt Nam lại không nằm trong danh sách đó”.

Điều này, theo thạc sĩ Hoàng Việt là có hai khả năng.

“Khả năng thứ nhất là mối quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc không còn nồng ấm như trước, khả năng thứ hai là có thể Trung Quốc đòi hỏi một số điều kiện để viện trợ hoặc bán vắc-xin nhưng Việt Nam không chấp nhận”.

Về phần mình, Chính phủ Việt Nam cũng phải tính tới làn sóng phản đối của người dân trong nước nếu việc sử dụng vắc-xin Trung Quốc xảy ra.

2021-06-16T114534Z_1087053147_RC2N1O9ENNYA_RTRMADP_3_HEALTH-CORONAVIRUS-EQUATORIAL.JPG
Vắc-xin ngừa COVID-19 của hãng Sinopharm của Trung Quốc. Reuters

Thạc sĩ Hoàng Việt tiếp tục bình luận về khía cạnh này, ông cho biết:

Khi Chính phủ nói về khả năng mua vắc-xin từ Trung Quốc thì rất nhiều người dân đã lên tiếng phản đối, tạo ra sức ép và khiến chính phủ phải hết sức thận trọng”.

Cùng nhận định với thạc sĩ Hoàng Việt, Giáo sư Carl Thayer của trường Đại học New South Wales cho RFA biết rằng:

“Chính phủ Việt Nam đang lùng sục nguồn cung vắc-xin từ rất nhiều quốc gia khác nhau, nhưng Trung Quốc lại không xuất hiện trong danh sách này vì sự phản đối của dư luận trong nước đối với vắc-xin Trung Quốc”.

Ngoài ra, Giáo sư Thayer cũng bình luận thêm về cuộc cạnh tranh giữa các nước lớn trong việc cung cấp vắc-xin cho khu vực. Ông cho biết câu hỏi lớn bây giờ đó là liệu Phương Tây và đồng minh của họ là Nhật Bản có thể cung cấp vắc-xin nhanh hơn và nhiều hơn so với Trung Quốc.

Việt Nam cho đến nay đã tiêm chủng cho khoảng 1,7 triệu người trong tổng số 97 triệu dân, tất cả các liều vắc-xin được sử dụng cho đến nay đều được sản xuất bởi công ty Oxford-AstraZeneca của Anh Quốc.

Bộ Y Tế Việt Nam hồi tháng 6 công bố về việc đặt mua hơn 120 triệu liều vắc-xin từ các công ty khác nhau, bao gồm năm triệu liều từ Moderna, 20 triệu liều từ Sputnik V, 30 triệu liều từ AstraZeneca, 31 triệu liều từ Pfizer, và 38.9 triệu liều từ chương trình COVAX Faciliity của WHO.

Việt Nam: Nguyên phó tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo bị khởi tố

 BBC

Viet Nam

NGUỒN HÌNH ẢNH,GETTY IMAGES

Chụp lại hình ảnh,

Ông Phan Văn Anh Vũ (Vũ 'nhôm')

Bộ Công an Việt Nam ngày 15/6 ra thông cáo nói Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã ra Quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với ông Nguyễn Duy Linh, nguyên cán bộ Bộ Công an vì có hành vi vi phạm pháp luật.

"Sau khi ra Quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với ông Nguyễn Duy Linh, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã tiến hành các thủ tục tố tụng theo quy định của pháp luật."

Thông cáo của Bộ Công an chỉ ngắn như vậy, tuy nhiên, báo chí nhà nước Việt Nam cùng ngày cho biết ông Duy Linh từng là phó tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo.

Tờ Tuổi Trẻ nói nguồn tin riêng của họ cho hay ông Linh bị khởi tố để điều tra về những sai phạm liên quan vụ án Phan Văn Anh Vũ (Vũ "nhôm") đưa hối lộ thời điểm ông Linh là phó tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo Bộ Công an, ở giai đoạn 2018.

Đây là diễn biến mới nhất sau khi Viện Kiểm sát nhân dân tối cao trả hồ sơ, yêu cầu điều tra bổ sung vụ án.

Trước đó, công an đề nghị Viện Kiểm sát nhân dân tối cao truy tố Phan Văn Anh Vũ (46 tuổi, thường trú ở Đà Nẵng, chủ tịch HĐQT Công ty CP xây dựng Bắc Nam 79) về tội "đưa hối lộ" và đề nghị truy tố bị can Hồ Hữu Hòa (37 tuổi, quê Nghệ An) về tội "môi giới hối lộ".

Theo phía công an, khoảng mùa hè 2017, do lo sợ bị pháp luật xử lý, Phan Văn Anh Vũ nhờ Hồ Hữu Hòa tiếp cận với ông Nguyễn Duy Linh, phó tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo, để nhờ giúp đỡ, tìm hiểu thông tin.

Thành phố Đà Nẵng

NGUỒN HÌNH ẢNH,GETTY IMAGES

Chụp lại hình ảnh,

Thành phố Đà Nẵng

"Theo cơ quan điều tra, trước ngày 23.8.2018, sau khi bị bắt giam, Vũ "nhôm" tự nguyện khai báo nhiều lần về việc thông qua tài xế riêng của mình đã chuyển 5 tỉ đồng cho Hòa và 4 lần chuyển quà cho trợ lý giúp việc của ông Linh."

"Ngoài ra, Vũ còn khai trực tiếp đưa 500.000 USD cho Hòa để đưa cho ông Linh. Tuy nhiên, sau thời điểm tháng 8.2018, khi đã bị phạt tù trong vụ án "cố ý làm lộ bí mật Nhà nước", Vũ "nhôm" đã phủ nhận các lời khai trước, cho rằng không đưa tiền mà chỉ đưa thuốc lá cigar, nấm linh chi Hàn Quốc. Vũ khai đưa tiền là do được hướng dẫn khai từ nấm linh chi, thuốc lá cigar thành tiền. Theo Vũ "nhôm", bị can khai vậy do bị phạm nhân đánh đập, không cho ăn, không cho ngủ, ép nghe theo điều tra viên."

"Đối với ông Nguyễn Duy Linh, cơ quan điều tra xác định, ban đầu ông Linh phủ nhận mối quan hệ với Vũ "nhôm". Tuy nhiên, sau khi làm việc với cơ quan điều tra, ông Linh mới thừa nhận thông qua sự giới thiệu của Hồ Hữu Hòa đã nói chuyện với Vũ "nhôm" qua điện thoại và chỉ đạo thư ký của mình đi nhận quà của Vũ. Ông Linh chỉ thừa nhận thư ký của mình nhận chai rượu, thuốc cigar của Vũ "nhôm", không biết giá trị nhãn hiệu, nước sản xuất."

Cũng theo báo Thanh Niên:

"Tuy nhiên, kết luận điều tra nêu hành vi của ông Nguyễn Duy Linh có dấu hiệu vi phạm pháp luật, nhưng không đủ căn cứ để xem xét theo quy định. Bởi lẽ, hiện chưa làm rõ được túi quà mà ông Linh nhận được từ Vũ "nhôm" thông qua Hồ Hữu Hòa và một số người liên quan khác là đồ vật gì, tài sản gì và có giá trị như thế nào. Do thời hạn điều tra đã hết nên cơ quan điều tra có văn bản đề nghị Đảng ủy Công an T.Ư xem xét xử lý nghiêm mặt Đảng và chính quyền đối với ông Nguyễn Duy Linh."

Nhắc lại vụ xử án trước đây

Vào tháng 6/2019, TAND cấp cao tại Hà Nội, trong phiên phúc thẩm, đã tuyên án với Phan Văn Anh Vũ (tức Vũ "nhôm"), Bùi Văn Thành (cựu Thứ trưởng Bộ Công an), Trần Việt Tân (cựu Thứ trưởng Bộ Công an), Phan Hữu Tuấn (cựu Phó tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo, tức Tổng cục V, Bộ Công an), Nguyễn Hữu Bách (cựu Phó cục trưởng).

Theo đó, TAND cấp cao tại Hà Nội không chấp nhận kháng cáo kêu oan của bị cáo Phan Văn Anh Vũ, kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt và xin hưởng án treo của bị cáo Trần Việt Tân và bị cáo Bùi Văn Thành.

HĐXX tuyên phạt bị cáo Phan Hữu Tuấn (cựu Phó tổng cục trưởng Tổng cục 5, Bộ Công an) 4 năm tù tội Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ.

Bị cáo Nguyễn Hữu Bách (cựu Phó cục trưởng Cục B61, Tổng cục 5) 42 tháng tù tội Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ.

Theo cáo trạng lúc ấy, Phan Văn Anh Vũ (cựu Chủ tịch HĐQT Công ty Xây dựng Bắc Nam 79; cựu Chủ tịch HĐQT Công ty Nova Bắc Nam 79; cựu Thượng tá, Phó trưởng phòng Tổng cục 5) đã lợi dụng danh nghĩa tổ chức bình phong để mua bán bất động sản cho riêng mình.

Hành vi của Vũ "nhôm" gây hệ lụy cho nhiều người, làm giảm uy tín ngành công an và chính quyền địa phương.

Tòa phạt bị cáo Vũ 15 năm tù tội Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ.

Bị cáo Bùi Văn Thành (cựu Trung tướng, Thứ trưởng Bộ Công an) bị tuyên phạt 30 tháng tù vì tội Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng.

Bị cáo Trần Việt Tân (cựu Thứ trưởng Bộ Công an) 36 tháng tù tội Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng.

Nhân ngày 19 tháng Sáu: Câu chuyện một biệt kích Việt Nam Cộng Hòa

 VOA blog - Phạm Phú Khải

18/06/2021

Một sinh hoạt của cộng đồng Việt Nam tại Mỹ. Hình minh họa.

Khắc đậm lời thề trên khép súng
Hẹn ngày trở lại nước nhà yên
Trần Thanh

Tôi từng có cơ hội tiếp xúc với các cựu quân nhân thuộc Quân lực Việt Nam Cộng Hòa ở mọi cấp tướng tá úy trước đây. Tôi cũng có cơ hội trao đổi với nhiều thành phần quân cán chính, kể cả những bác sĩ từng phục vụ trong Thủy Quân Lục Chiến. Những cơ hội này đã để lại nhiều ấn tượng đặc biệt trong tôi về tinh thần chiến đấu hy sinh, về tình yêu quê hương đất nước và cho con người Việt Nam, của người lính Việt Nam Cộng Hòa.

Như đã từng chia sẻ trên Blog này, hiếm ai sống trên đời này mà không trải qua những chấn thương tâm lý hay cảm xúc (trauma) khác nhau. Người lính, dù được huấn luyện và trang bị đến bao nhiêu nữa, sự chết chóc hay thương tích trong mọi cuộc chiến tranh, hẳn sẽ ám ảnh họ mãi. Sự đụng độ và trải nghiệm càng nhiều, thì sẽ càng ghi sâu vào trong bộ óc của một người. Khi chấn thương quá nặng, khả năng bị rối loạn thần kinh, như Post-Traumatic Stress Disorder (PTSD), là khó tránh khỏi. Hình ảnh người dân bị giết chết trong chiến tranh, và các em bé mồ côi, còn ám ảnh mãi trong lòng nhiều người lính. Những người lính thuộc bên đồng minh như Mỹ, Úc v.v… có khi chỉ phục vụ hai năm rồi về lại nước, mà còn bị hệ quả của hậu chấn thương này. Còn những người lính Việt Nam Cộng Hòa thì phải phục vụ mãi, không có sự lựa chọn khi đất nước đang chìm trong khói lửa. Ngay cả khi chiến tranh chấp dứt, sự đầy đọa, trả thù bởi bên thắng trận vẫn chưa ngưng. Nhiều năm tù đầy. Mãi cho đến bây giờ, không còn tù đầy, nhưng vẫn tiếp tục bị bên thắng trận đầy đọa tinh thần, tâm lý. Người lính Việt Nam Cộng Hòa có bao giờ được nguôi ngoai, được có cơ hội lành lặn vết thương!

Mới đây, tôi đã gặp được một người lính Việt Nam Cộng Hòa thật là đặc biệt. Ông tên là Trần Thanh, cư ngụ tại Adelaide từ đầu thập niên 1980. Từ trước đến nay ông chỉ kể lại cuộc đời binh nghiệp của mình cho vợ con trong nhà nghe. Ông hiếm khi nào tâm sự với người ngoài. Có thể vì kể cho người khác nghe không phải là điều ai cũng cảm thấy thoải mái chia sẻ. Nghe vài mẩu chuyện ông kể về cuộc đời binh nghiệp, tôi mong muốn được viết lại câu chuyện này nhân ngày 19 tháng 6, ngày Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Thoạt đầu, ông không mặn mà lắm, mặc dầu ông có nói rằng ý tưởng ngồi xuống viết lại thành sách cho con cháu đã có trong ông từ lâu. Ông định vậy, nhưng cho đến nay, vì mưu toan cuộc sống, ông vẫn chưa thực hiện được. Khi biết tôi muốn viết về câu chuyện của ông, ông bảo rằng câu chuyện của ông cũng đâu khác gì câu chuyện của hàng triệu người lính Việt Nam Cộng Hòa khác. Công khó của hàng triệu người đều gian khổ, hy sinh xương máu, trong cuộc chiến. Ông may mắn còn chân tay lành lặn mặc dù những ngày vào đông, đầu ông vẫn giật lên những cơn đau từng hồi bởi những miểng đạn còn trong đầu.

Thuyết phục lắm, ông Thanh mới chịu đồng ý trao đổi cùng tôi.

Ông Thanh bắt đầu đời lính lúc còn rất trẻ. Ông chia sẻ:

Tôi sinh năm 1948, là con trai trưởng trong một gia đình khá giả ngoài Bắc. Tôi theo thầy mẹ di cư vào Nam năm 1954 và lớn lên tại xã Phước Tỉnh. Tôi tham gia đi lính vào lúc 17 tuổi. Khoảng năm tôi 20 tuổi, tôi lập gia đình, thì sau đó một năm, chúng tôi có được đứa con gái đầu lòng, sinh năm 1969. Các lực lượng tôi từng tham gia bao gồm Biệt kích Mike Force, tiểu đoàn 52, Biệt Động quân, Sư đoàn 25, rồi sau cùng là Biệt kích do Bộ Tổng Tham mưu chỉ huy. Toán Biệt kích của tôi thuộc Quân số 1, Bộ Tổng Tham mưu. Tôi phục vụ cho đến khi tôi 26 tuổi, thì bị bắt vào năm 1974.

Phạm Phú Khải: Ông đi lính lúc 17 tuổi, có phải vì ước nguyện của ông và được sự chấp thuận của ba mẹ ông vào lúc đó không?

Trần Thanh: Thành thật mà nói lúc đó tôi học rất giỏi. Nhưng một phần vì tôi giận thầy tôi, nên tôi muốn chọn con đường không còn bị ràng buộc bởi gia đình. Phần khác, tôi nghĩ trong hoàn cảnh đó, tôi không thể ngồi yên được khi đất nước đang dầu sôi lửa bỏng. Cho nên sự tham chiến của tôi cũng là điều khác thường. Tôi phải đi mượn giấy khai sinh của người khác, khai tên giả, tuổi giả, để tôi có thể được tham chiến. Khi tôi vào quân đội rồi, được phục vụ trong các binh chủng khác nhau, tôi cũng không hài lòng với những nơi này, nên lại tiếp tục mượn giấy khai sinh của bạn bè để nộp đơn xin được tuyển vào các binh chủng gây cấn. Binh chủng tôi phục vụ sau cùng là Biệt kích. Nhiều người biết đến tôi qua tên Trần Thanh, hoặc Mai Văn Kim.

Phạm Phú Khải: Vậy ông ở trong Biệt kích được bao lâu?

Trần Thanh: Tôi ở Biệt kích rất lâu, 6 năm tổng cộng trong cuộc đời binh nghiệp 9 năm. Vai trò của toán chúng tôi cũng đặc biệt. Chẳng hạn, lực lượng Trinh sát là đột nhập vào để quan sát tình hình, không được chạm súng, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng. Sau khi Trinh sát báo cáo tình hình, và trước khi đơn vị Hành quân vào, thì Biệt kích vào trước, để dọn đường và để giải quyết nếu có tình huống khó khăn.

Trong thời gian tôi phục vụ, đó là thời điểm dầu sôi lửa bỏng nhất. Hầu như đụng trận với bên địch 7 ngày trên 10 ngày. Có những đêm bị pháo đến nỗi máu tai máu mũi xịt ra. Không thể nào diễn tả được những tình cảnh như thế. Không cần nói về các vụ đụng trận, chẳng hạn khi đi hành quân, lúc phải đi vệ sinh chừng năm phút thôi là đã có cả trăm con vắt bu vào người. Nếu kể ra cho người không biết thì có thể nói mình nói bậy nói xạo. Vậy là thế nào? Tại vì Đơn vị 3 của chúng tôi đến ngay chỗ đó thì mới biết đó là cái rừng vắt. Còn đi hành quân qua miền Tây thì phải đi qua vùng sình lầy. Đỉa to bằng ngón tay. Nó bu cắn khắp người. Thật ra thì người lính trong quân đội không phải ai cũng trải nghiệm giống nhau. Cho nên, có khi mình trải qua và kể lại chưa chắc những người trong quân đội tin, nói gì người ngoài.

Phạm Phú Khải: Trong cuộc đời binh nghiệp của ông, điều gì làm cho ông không thể nào quên cho đến bây giờ?

Trần Thanh: Tôi từng chiến đấu nhiều mặt trận khác nhau. Nhưng nhớ nhất là mặt trận ở Phước Long. Vào khoảng tầm 4 giờ chiều, nơi đây bị hai trái bom bắn xuống cầu Đắk Lung, chết mấy ngàn người, già trẻ lớn bé. Toàn là dân thôi. Có những gia đình mà có ba bốn đứa nhỏ nheo nhóc, còn bố mẹ gia đình nằm chết dài dài. Thấy xác chết banh thây, không còn gì lành lặn hết. Vào cỡ 9 giờ sáng hôm sau, tôi nhìn thấy một bé gái, chừng 9, 10 tuổi, mặt tái mét, mặc áo nâu ngắn tay, quần đen, ngồi co ro ôm đứa em cỡ một tuổi. Nhìn thấy nó, tôi nghĩ đến con tôi. Tôi đoán con bé đã bế em nó suốt buổi chiều, và qua một đêm. Mà nhiệt độ vào lúc đó chỉ khoảng không độ, rất lạnh. Tôi hỏi bố mẹ con đâu, thì bé chỉ vào các xác chết nằm đó. Gia đình tám xác chết, bố mẹ nằm phơi thây. Con bé ngồi bế đứa em bị sứt mũi, máu me còn dính khô đầy trên mặt. Tôi bảo để chú ôm em cho con một chút thì đứa em dường như nghe thấy, nó vội ôm chặt lấy chị không chịu. Tôi bồi hồi xúc động khi con bé van xin: “Chú ơi chú, chú nuôi con với chú.” Tôi không biết nói sao, cứ ừ lúc đó. Con bé nói tiếp: “Chú nuôi em con nữa chú nhé”. Với tôi, thì cảnh lính chết khi lâm trận là bình thường. Nhưng cả gia đình chết, chỉ còn hai bé nhỏ, vô tội, lại nói với mình những lời như vậy, thì nó ăn sâu vào trong tâm trí, ám ảnh mình, không thể nào quên được.

Các mặt trận như suối Tàu Ô tại quốc lộ 13 (còn gọi là quốc lộ máu), xác Nhảy dù, Biệt Động quân, Thuỷ quân Lục chiến, v.v… nổi lềnh bềnh. Chuyện đó mình thấy thường trong cuộc đời binh nghiệp. Nhưng khi thấy dân làng và trẻ con như thế, sự kiện này cứ mãi ám ảnh tôi từ suốt 50 năm qua.

Phạm Phú Khải: Tinh thần đồng đội trong đời binh nghiệp của ông thì sao?

Trần Thanh: Toán Biệt kích tôi có bảy người, tôi là trưởng toán. Chúng tôi uống máu ăn thề với nhau.

Có những đêm khi xác của đồng đội mình chưa lấy về được, vì bên địch đang cách mình không bao xa, rất nguy hiểm để lấy xác về, thì tôi không làm sao yên giấc được.

Tôi còn nhớ tại Suối Tàu Ô, một người em trong đội tên Phát, to con như Mỹ, cao hơn 1.8m. Đang đi thì bị bắn, nó chết đột ngột quá, chết đứng luôn. Xong rồi Phát gục xuống. Nên đêm đến, tôi quyết định bò lên lấy xác.

Lợi dụng đêm tối trời mưa và giông bão, tôi vắt dây ba lô, dây giầy và dây võng, đủ dài, lấy nhiều sợi. Tôi bò lên một mình. Tay Phát lúc đó cứng quá, nó như gồng lên vậy. Tôi nói với Phát: “Em à, em gồng lên như thế thì anh không thể cột tay em được.” Nói xong thì tay Phát tự nhiên mềm ra. Người Phát cũng như nhẹ hẳn ra. Vì vậy, mặc dầu tôi là người Công giáo, tôi tin con người sống khôn chết thiêng.

Tôi cột xong thì tôi bò thụt lui để kéo xác Phát về. Tôi lấy được xác Phát về đêm đó.

Phạm Phú Khải: Tại sao ông lại làm điều đó, có ai ra lệnh chỉ huy không? Lúc đang làm thì ông nghĩ gì?

Trần Thanh: Tôi không nghĩ gì hết. Không ai bắt tôi làm cả. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến tinh thần anh em đồng đội và nhớ đến lời thề buổi ban đầu đồng sanh cộng tử. Chỉ nghĩ thấy anh em đồng đội mình bị vậy thì mình phải làm, vậy thôi. Phải lấy xác về.

Phạm Phú Khải: Trong cuộc đời binh nghiệp, ông có sợ không? Có sợ chết không?

Trần Thanh: Lúc bắt đầu nhập ngũ, thấy xác chết thì tôi cũng rất sợ. Nhưng sau một thời gian, vì nhiệm vụ của mình, vì không còn sự chọn lựa nào, nên cũng phải hết sợ thôi. Lâu ngày từ nhát thành gan dạ, từ sợ hãi lúc ban đầu khi thấy đạn bắn trên đầu mình 5, 7 mét, sợ hú vía, thì sau này, thay vì sợ, tôi tập lắng nghe tầm đạn nó bay cỡ nào để phỏng đoán, phòng ngừa. Học hỏi, rút tỉa kinh nghiệm từ các mật khu như Dương Minh Châu, mật khu Hố Bò, Bời Lời, là những địa thế mà đất nó khô, có thể gài mìn, lựu đạn nhiều. Còn miền Tây đất ướt, không gài mìn được. Tuy nhiên, cộng sản nó cũng ghê lắm. Nó chờ cho mình qua bưng rồi nó phục kích, ở những chỗ hiểm nghèo.

Phạm Phú Khải: Ông có bao giờ bắt sống lính cộng sản không? Và nếu có thì cách đối xử của ông với họ ra sao?

Trần Thanh: Tôi đã từng bắt có lúc mười mấy người. Tôi còn nhớ trong người tôi có bao thuốc hút dở dang. Tôi đem phát cho mỗi người điếu thuốc. Tôi quan niệm rằng, người ta cũng vì hoàn cảnh, giống như mình ở bên này chiến tuyến, thì phải đi lính thôi. Trong sự bắt buộc, thì nếu là tôi cũng phải làm vậy. Phải bảo vệ tính mạng của mình và đồng đội thì nhiệm vụ mình phải bắn. Họ cũng thế thôi.

Tâm niệm của người lính VNCH là thêm bạn bớt thù. Không thể thù người lính. Thù là thù chế độ thôi. Không phải người đương đầu với mình trên mặt trận. Cho nên tôi phát thuốc cho họ. Hỏi thăm họ. Hành động đến từ con tim của tôi. Họ có vẻ xúc động lắm. Chính khi tôi phát thuốc cho họ, đơn vị đàn anh nhìn thấy tôi thì vẫn hài lòng hành động của tôi. Không phải tất cả, nhưng có thể nói, đa số người lính Việt Nam Cộng Hòa có tinh thần bao dung như thế.

Phạm Phú Khải: Những lúc đi hành quân như vậy, ông có nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ vợ con không?

Trần Thanh: Trong những lúc hành quân xa nhà, tối đến, ở những nơi rừng sâu nước độc, những nơi vắng lạnh, đèo heo gió hú, tôi nhớ quê nhà da diết. Hình ảnh thân thương cha mẹ, vợ con, anh chị em, cứ hiện ra. Bao nhiêu hình ảnh đó tràn ngập trong tim tôi. Ngay trong giấc ngủ, tôi vẫn nhớ gia đình khôn nguôi, thương vợ thương con. Phập phồng lo sợ sống nay chết mai, đời mình sẽ ra sao. Có chết toàn thây hay cụt chân như bạn bè mình v.v…

Cho nên có lần đi hành quân, đụng trận ở An Lộc xong, tôi được ra ngoài phố. Tôi có mang theo cây súng của mình. Tôi gặp một ông điêu khắc ngay tại chợ. Tôi nhờ ông khắc cho tôi câu thơ trên khẩu súng của mình:

“Khắc đậm lời thề trên thép súng
Hẹn ngày trở lại nước nhà yên”

Trần Thanh

Phạm Phú Khải: Khi ông bị bắt rồi, ông có bao giờ nghĩ ông sẽ có cơ hội sống sót để trở về với vợ con ông không?

Trần Thanh: Tôi còn nhớ như in, chuyến bay cuối cùng thả tôi đến Phước Long mang danh hiệu C123. Không ngờ đó là chuyến bay cuối cùng trong đời binh nghiệp của tôi.

Tôi bị bắt khi bò lên trên đỉnh núi Bà Rá. Mới lên chỉ một phần ba là bị bắn, nằm xỉu luôn. Tôi không nhớ rõ ngày tháng bị bắt, có thể là giữa năm 1974.

Khi tôi bị bắt, bị xiềng xích, đưa vào mật khu Bù Đốp. Không có cơm ăn. Chỉ có củ mì giã nát ra, trộn với chút gạo rang cháy, nấu lên, đảo với nhau, lăn ra cho dễ ăn mà người lính chúng tôi gọi là bánh xe lăn hoặc là bánh xe lãng tử. Rồi muối hột, trộn với gạo rang cháy pha vô cho có chút màu như nước mắm ăn cùng với bánh xe lăn. Trong những tháng đầu ăn như thế, mặt tôi như không còn tí máu. Tôi nghĩ tôi sẽ chết. Chết tại đó thôi. Vì ngày nào cũng thấy khiêng ra 7, 8 xác chết. Lúc đó vì bị hành hạ đối xử và vì ăn uống thiếu thốn, nên sức khỏe kiệt quệ. Có một đêm, tôi vừa rét vừa đói. Tôi thầm khấn nguyện với Chúa rằng: “Lạy Chúa, nếu Chúa định cho con chết tại đây, con xin được chết lành; và xin Chúa cho vợ con của con biết rằng con đã chết ở trên đây.” Lúc đó tôi không nghĩ tôi có thể sống sót được. Hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ nghĩ mình sẽ chết thôi.

30 tháng 4, lúc đó tôi vẫn còn đang bị nhốt ở mật khu Bù Đốt, Phước Long.

Lúc được thả về, tôi mới hay rằng trước khi mất nước, vợ tôi đã lãnh tiền tử của tôi gần một năm trời, nên ai cũng nghĩ tôi đã chết rồi.

Phạm Phú Khải: Lúc ông tưởng mình sắp chết, ông không hề nghĩ là Việt Nam Cộng Hòa sẽ mất?

Trần Thanh: Đúng vậy. Khi tôi bị bắt, trong đầu tôi không bao giờ nghĩ Việt Nam Cộng Hòa có thể thua được Việt Cộng. Lúc đó là khoảng năm 1974. Tôi nghĩ lúc đó có thể bị thất trận, một mặt trận như tại Phước Long, bình thường thôi. Nhưng không thể nào thua cuộc chiến. Không bao giờ tôi nghĩ có thể mất nước. Không thể tưởng tượng, chứ đừng nói là nghĩ đến.

Tôi không thể nghĩ là cộng sản sẽ thắng miền Nam Việt Nam. Tại tôi từng chiến đấu, tôi biết khả năng của Việt Nam Cộng Hòa. Như trong mặt trận An Lộc, thiết đoàn của cộng sản gồm 100 chiến xa, ba công đoàn pháo, ba công trường chủ lực, tương đương với sư đoàn, như công trường 7, 9 và 325 thép và 3 trung đoàn pháo. Đánh An Lộc như vậy mà họ vẫn không lấy được. Hoặc cổ thành Quảng Trị, đánh bao nhiêu lần mà cộng sản vẫn không lấy được. Suối Máu, quốc lộ 13, họ vẫn không chiếm được. Còn Phước Long thì rất nhỏ so với An Lộc, nên không thể so sánh được. Phước Long có mất cũng chỉ là thua trận nhỏ thôi. Nên tôi luôn nghĩ mất mặt trận này là bình thường. Nhưng sẽ không bao giờ thua cuộc chiến.

Phạm Phú Khải: Nếu một ngày nào đó có cơ hội gặp lại những anh em từng sống chết với ông, thì ông sẽ nói điều gì với họ?

Trần Thanh: Cho tới giờ phút này, tôi vẫn còn thương nhớ về những đồng đội của tôi. Thằng Phước, thằng Long, thằng Bé, thằng Bẻng, thằng Phương, hiện giờ sống ở đâu, sống ra sao, trong khi chân cụt, tay cụt v.v… Trong toán thì có hai thằng cụt chân, hai thằng cụt tay, một thằng bể bụng ruột lòi ra mà tôi vừa chạy vừa vác theo, nhưng tôi biết nó vẫn còn sống, ít nhất là sau đó (Kim Hiền thì chết banh xác tại Phước Long và Phát, như đã kể trên thì chết tại trận An Lộc). Còn hiện nay, tôi không rõ các chiến hữu của tôi, các em tôi, ra sao. Tôi chỉ ước mơ làm sao gặp lại một trong những đồng đội này của tôi. Để nhớ nhau mãi trong cuộc đời binh nghiệp. Ước mơ đó không biết có thực hiện được không. Ai sống ai chết, tôi không rõ. Tôi cũng già rồi. Những điều này cứ hiện lại trong đầu tôi. Lâu lâu lại càng thấy nhớ da diết. Có những đêm, tôi vẫn gọi tên đàn em tôi trong giấc mơ.

Có một chuyện tôi nhớ vô cùng về đàn em của mình. Một lần ngồi ăn với nhau, các em ngồi dưới đất, nhường cái nón sắt cho tôi ngồi lên. Khi tôi ngồi trên nón sắt, ăn chưa được nửa chén cơm, thì bị một quả pháo ầm bên cạnh. 4 thằng em của tôi bị dính hết. Lúc đó đầu tôi đội cái nón bo, miểng pháo bay xuyên qua nón, xén một mớ tóc trên chỏm đầu mà tôi may mắn không bị hề hấn gì. Tôi nghĩ các em tôi phải chịu sự hy sinh vì tôi.

Cho nên, nếu nhận ra người từng sống chết với mình, đồng cam cộng khổ với mình, thì đầu tiên chưa nói được gì, ôm khóc trước đã. Bắt buộc thôi. Làm sao nói được. Bây giờ gặp bất cứ đồng đội nào, tôi cũng ôm khóc trước. Khóc cho đã rồi nói sau. Thương họ, như máu thịt của mình thôi. Tại vì ngày đêm sống chung nằm chung. Ở nghĩa địa, rừng sâu, núi thẳm, đều giúp đỡ lẫn nhau. Chia sẻ từng ly từng tí, từ đói no, mọi thứ. Có những đêm đói quá đi kiếm cơm ăn. Đào hầm đào hố trùm bạc ở trên để nấu miếng cơm ăn lót dạ. Nói không thể hết được. Nên tình nghĩa gắn bó sống chết có nhau.

Phạm Phú Khải: Ông muốn con cháu ông, người đời, nghĩ về ông như thế nào?

Trần Thanh: Tôi tự hào làm một người lính Việt Nam Cộng Hòa. Chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa phải hy sinh gian khổ để chiến đấu cho sự sống còn của tổ quốc, gia đình, và chính bản thân tôi. Đối với riêng tôi, khi được hòa mình trong đời binh nghiệp rồi, dù trong bất cứ trường hợp hay hoàn cảnh nào, phải bền tâm vững chí chấp nhận mọi sự hy sinh gian khổ để làm tròn bổn phận của người lính. Phải chấp nhận thì mới hoàn thành được nhiệm vụ trong mọi khó khăn, hoàn cảnh, thử thách.

Tôi quan niệm rằng thời trai, trong hoàn cảnh đất nước loạn ly, nhiệm vụ và bổn phận của người trai là phải gánh vác trách nhiệm. Mình phải làm như thế để làm gương cho con cháu sau này. Các thế hệ mai sau hiểu rằng ông bà tổ tiên mình đã dầy công đổ mồ hôi nước mắt và xương máu bảo vệ từng mảnh đất giang sơn mà tổ tiên để lại. Như thế, sau này đất nước có lâm nguy, thì các thế hệ mai sau cũng cần phải có tinh thần như thế để bảo vệ từng tấc đất quê hương.

Phạm Phú Khải: Cảm ơn ông đã dành cho tôi cuộc trò chuyện đặc biệt nhân ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa 19 tháng 6. Mong chúc cuộc sống còn lại của ông được bình an và yên vui với gia đình. Hy vọng một ngày nào đó, ông có cơ hội ngồi xuống viết lại hồi ký về cuộc đời của mình, nhất là quãng đời binh nghiệp, để con cháu sau này hiểu rõ ông, hiểu về những người lính Việt Nam Cộng Hòa, và về lịch sử đấu tranh bảo vệ miền Nam.

Vài lời cuối: Gần 50 năm sau, ông Trần Thanh mới đồng ý công khai chia sẻ mẩu chuyện về cuộc đời binh nghiệp của mình. Tôi hiểu rằng những gì ông chia sẻ trong này, kể cả những lần đi hành quân tác chiến, tù đầy bởi cộng sản, hay dằn vặt vì trải nghiệm hậu chấn thương khi cơn đau đến, v.v… chỉ là một phần rất nhỏ và không đáng kể so với những gì đã xảy ra trong cuộc đời ông. Biệt tài, công trạng, huấn luyện (ông đã đậu thủ khoa hàng đầu trong khóa của mình về các bộ môn), nhưng ông không muốn chia sẻ nhiều lúc này. Tôi ước gì có thể viết lại, diễn tả hết được, cái bức tranh tổng thể đó, về con người ông. Những người lính Mỹ, lính Úc tham chiến Việt Nam, khi về nước, tuy bị đối xử bất công lúc ban đầu, nhưng sau này những công trạng của họ đều được chính thức ghi nhận. Còn những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu, và hy sinh, mà không bút mực nào tả xiết, nhưng cho đến nay lịch sử không đứng về phía họ. Viết lại câu chuyện của ông Trần Thành, và hy vọng những người khác, cũng là một trong những nỗ lực nhỏ nhoi để góp phần đem lại sự thật cho giòng lịch sử hiện đại của Việt Nam.

Nữ sinh Nghệ An gây choáng khi tốt nghiệp đại học được bố mẹ tặng siêu xe Porsche 8 tỷ đồng - Đời Sống VN

  Thứ bảy, 05/06/2021, 09:08 (GMT+7)

Ngoài tặng siêu xe Porsche, Phạm Thúy Hằng còn được bố mẹ mua cho căn hộ cao cấp ở quận 2, TP.HCM. Tuy nhiên, thành tích học tập của cô nàng mới đáng nể.

Nữ sinh Nghệ An được bố mẹ tặng siêu xe Porsche

Phạm Thúy Hằng, sinh năm 1998, quê Nghệ An, tốt nghiệp chuyên ngành Digital Marketing, trường RMIT vào tháng 3 vừa qua. Tuy nhiên, cô nàng đã khiến dân mạng cả nước phải ao ước khi vừa tốt nghiệp đại học đã được bố mẹ "thưởng nóng" ngay cho siêu xe Porsche 8 tỷ đồng. 

Nữ sinh Nghệ An gây choáng khi tốt nghiệp đại học được bố mẹ tặng siêu xe Porsche 8 tỷ đồng

Thúy Hằng được bố mẹ tặng ngay siêu xe khi vừa tốt nghiệp. (Ảnh: NVCC)

Trao đổi với PV báo Dân Việt, Thúy Hằng tâm sự: "Mình và mẹ đều thích chiếc Porsche này từ lâu nên sau khi tốt nghiệp bố mẹ quyết định đầu tư vì muốn ngắm con gái xinh đẹp lái xe này.

Xe được bố mẹ đặt từ tháng 11 năm ngoái và tháng 5 này mới nhận được. Mình không biết tại sao mọi người có thông tin về mình. Hơi bất ngờ khi một loạt người tag mình vào các page lớn".

Được biết, không chỉ chiếc xe đắt tiền này, Thúy Hằng còn được bố mẹ mua cho một căn hộ chung cư cao cấp ở quận 2, TP.HCM.

Nữ sinh Nghệ An gây choáng khi tốt nghiệp đại học được bố mẹ tặng siêu xe Porsche 8 tỷ đồng 

Nữ sinh Nghệ An gây choáng khi tốt nghiệp đại học được bố mẹ tặng siêu xe Porsche 8 tỷ đồng

Nữ sinh Nghệ An gây choáng khi tốt nghiệp đại học được bố mẹ tặng siêu xe Porsche 8 tỷ đồng

Thúy Hằng trong ngày nhận xe. (Ảnh: NVCC)

Nói về tình yêu thương của bố mẹ dành cho con gái, Hằng chia sẻ thêm: "Thời mình đi học là lúc bố mẹ lo lắng cho mình nhất. Vì sức khỏe ngày nhỏ của mình không tốt nên mỗi lần thi cử là bố mẹ sốt sắng không ăn ngủ được sợ con bị áp lực". 

Cũng chính vì thế mà sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hằng đã quyết định "gap year" (nghỉ 1 năm trước khi vào đại học) để ở nhà đi du lịch với bố mẹ: "Lúc mới đỗ đại học mình chọn trường ĐH Kinh tế TP.HCM. Đó cũng là thời điểm lần đầu tiên mình xa gia đình, một mình vào Sài Gòn nên cảm thấy nhớ bố mẹ và áp lực. Vì vậy, mình đã "gap year" một năm để rèn luyện, trau dồi cho mình thêm nhiều kỹ năng, còn lôi kéo bố mẹ vào Sài Gòn sống với mình cho đỡ nhớ".

Quyết chọn lối đi riêng

Chia sẻ về sở thích của mình, Hằng cho biết bản thân là một người đơn giản, thậm chí "nhạt nhẽo" nên không có sở thích gì quá đặc biệt. 

Nữ sinh Nghệ An gây choáng khi tốt nghiệp đại học được bố mẹ tặng siêu xe Porsche 8 tỷ đồng

Cô nàng có sở thích mua sắm và đi du lịch. (Ảnh: NVCC)

Hằng cho biết: "Mình dành khá nhiều sự quan tâm đến quần áo cũng như thời trang. Bởi vậy có đồ gì mới là mình siêng cập nhật và đi mua sắm. Ngoài ra, đi du lịch chắc chắn là một trong những sở thích hàng đầu của mình luôn. Cảm giác được tận hưởng môi trường mới và thử các món ăn của nước khác khiến mình thích mê nhưng mình thấy đồ ăn Việt Nam là ngon nhất".

Nữ sinh Nghệ An gây choáng khi tốt nghiệp đại học được bố mẹ tặng siêu xe Porsche 8 tỷ đồng

Phạm Thúy Hằng, tốt nghiệp chuyên ngành Digital Marketing của trường RMIT. (Ảnh: NVCC)

Tưởng rằng sinh ra "ở vạch đích" thì chỉ cần sống hưởng thụ không cần cố gắng, tuy nhiên Thúy Hằng lại khác. Hằng rất chăm chỉ học hành và giành được nhiều thành tích ngưỡng mộ. 12 năm học Hằng đều là học sinh giỏi, năm lớp 11 giành giải Nhất học sinh giỏi tỉnh môn tiếng Anh và thi đỗ đại học. Cô nàng cũng thú nhận: "Không biết các bạn như thế nào chứ đối với mình kỳ thi đại học là kỳ thi khó nhất cuộc đời".

Được biết, bố mẹ Hằng là đại gia ngành vận tải, bất động sản và có nhà máy điện. Sau Hằng còn có 2 người em trai. Dù vậy, cô nàng quyết định chọn hướng đi riêng. 

Nữ sinh Nghệ An gây choáng khi tốt nghiệp đại học được bố mẹ tặng siêu xe Porsche 8 tỷ đồng

Dù bố mẹ có công ty nhưng Hằng quyết định chọn lối đi riêng cho mình. (Ảnh: NVCC)

Hiện tại, Hằng đang làm marketing cho tập đoàn mỹ phẩm Hàn Quốc, có một cửa hàng quần áo riêng và kiếm tiền thêm từ việc chơi chứng khoán. Sắp tới, Hằng sẽ mở một Trung tâm Tiếng Anh cùng các bạn của mình.

Tiết lộ thêm, Hằng chia sẻ đã có người yêu và yêu xa được 4 năm: "Mình thích nhất là cảm giác được người yêu dành thời gian quan tâm. Do yêu xa nên mỗi khi được ở cạnh hay đi chơi cùng nhau, mình vô cùng thoải mái và hạnh phúc".

Tào Nga
Theo Dân Việt
Powered by Blogger.